Mr.Banker Của Tôi

Chương 2: Sau khi kết hôn




Edit bởi: Mụt chiếc Thiên Bình t10 u mê cái đẹp và Đường Đường

Tóm tắt nội dung: Ngài Thẩm thật sự kết hôn với một người câm.

Sau khi đăng ký kết hôn, 2 người bọn họ đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, nằm trên tầng cao nhất của một khách sạn hạng sang, ở trung tâm CBD đắt từng tấc đất, đối diện với giai đoạn ba của Trung Tâm Thương Mại China World.

Toàn bộ bề mặt kính cong từ trần đến sàn mở ra một tầm nhìn rất rộng, đôi nam nữ ăn mặc sang trọng, nhướng mày khẽ mỉm cười, nâng ly rượu.

Xa xa, tia sáng le lói cuối cùng phía chân trời đang tắt dần.

Đèn được bật sáng, dòng xe cộ qua lại như dệt, màn đêm của thành phố này đang lặng lẽ trôi qua.

Ngu Tích nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Cô chưa từng đi ăn kiểu này bao giờ nên không cần xem thực đơn, nhưng xét về vị trí và chất lượng của đám đông thì có lẽ nó không hề rẻ.

"Em xem muốn ăn cái gì." Thẩm Thuật mở ipad gọi món ra, hơi hơi đẩy tới trước mặt cô, thậm chí còn điều chỉnh phương hướng đối diện với cô, có thể thấy được thái độ đúng mực và sự lễ độ.

Ngu tích không có hứng thú lắm. Cô quẹt ngón tay hai lần, những con số trên đập mạnh vào mắt cô.

Món rẻ nhất là món sợi măng trộn, nhưng món nguội đơn giản như vậy đã có giá hơn 600 tệ, món nóng giá cơ bản bắt đầu từ bốn con số.

Một số món chẳng hạn như gan ngỗng và trứng cá muối, thậm chí còn đắt hơn.

Ngu Tích trước đây chưa bao giờ gọi một món ăn có giá trên trời như vậy, vì vậy cô do dự, không dám gọi.

Thẩm Thuật lầm tưởng rằng cô không có hứng thú, nhẹ giọng hỏi: "Không có món gì em muốn ăn sao?"

Ngu Tích đem thực đơn đẩy về trước mặt anh, ra hiệu một hồi, lại phát hiện anh sao có thể hiểu được, với cả cô cũng không để nói ra lí do xấu hổ là vì nó quá đắt nên không biết gọi gì được. Cô dừng chút rồi lấy ra một tờ giấy ghi: [Anh gọi món đi]

[Món gì tôi cũng có thể ăn được]

"Vậy để tôi gọi." Thẩm Thuật nói, tùy ý gọi vài món.

Lí do tại sao các món ăn ở đây lại đắt như vậy? Đơn giản là bởi vì dịch vụ ở đây là hàng đầu và nguyên liệu đặc biệt tươi mới.

"Em muốn uống chút rượu không?" anh hỏi cô.

Ngu Tích sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.

Anh cười: "Vậy tôi gọi cho em ly nước cam nhé."

Cô gật đầu, luôn có cảm giác như anh đang dỗ con nít.

Tuy nhiên, Ngu Tích thực sự giống như một đứa trẻ trước mặt anh, cô không có gì để bác bỏ.

Ngu Tích ăn gan ngỗng từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nước cam.

Khi đã no khoảng 70%, cô đặt dao nĩa xuống và xoa bụng.

"Ăn no chưa?" Thẩm Thuật hỏi.

Cô gật đầu.

"Ăn thêm chút nữa đi, em ăn ít quá." Anh đẩy một chiếc bánh kem đến trước mặt cô.

Ngu Tích do dự một lúc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn nó.

Cô từ nhỏ đã tập khiêu vũ, bình thường có thói quen chỉ ăn no khoảng 60-70%, nếu không phình bụng sẽ không tốt.

Tuy nhiên, cô không muốn phản bác anh vì một vấn đề nhỏ nhặt như vậy, và cô cũng nghĩ rằng điều đó là không cần thiết.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thuật đưa cô về nhà.

Ngu Thần vốn định giữ anh lại dùng cơm tối, nhưng Thẩm Thuật nói tối nay anh còn có việc, thế là anh đưa cô về rồi rời đi.

Ngu Tích rõ ràng cảm giác được bầu không khí trong phòng khách trở nên trầm lại. Cô lẳng lặng ngồi ở trên sô pha cúi đầu, không có mở miệng.

Ngu Thần đứng một bên hút xì gà, cau mày.

Thẩm Hoa Quyên mang đến một tách trà nóng, bà xua tay, cô hơi giật mình, đặt tách sang một bên.

Một lát sau, Ngu Thần quay đầu lại, "Con cùng Thẩm Thuật chung sống như thế nào?"

Ngu Tích hơi giật mình, ngẩng đầu lên, không biết nên như thế nào trả lời.

Tất cả những người trong phòng khách đều tập trung ánh mắt vào mình khiến cô có chút lúng túng.

Ngu Tích còn chưa kịp viết, Ngu Thanh đã cười lạnh nói: "Còn có thể ra sao, buổi chiều mới đăng ký kết hôn, buổi tối đã vội vàng trả về, có thể thế nào được chứ?"

Cô ta nói một cách hả hê.

Từ lâu cô ta đã sớm biết Thẩm Thuật không thể nào yêu thích con nhỏ câm này, ngoại trừ có chút nhan sắc ra thì không có điểm gì khác đáng khen.

Ngu Thanh nghĩ sở dĩ Thẩm Thuật chọn con nhỏ đó ngay từ đầu có lẽ là bởi vì câm dễ gây khó dễ, đúng vậy, Chắc chắc là như thế.

Nghĩ đến đây, sự bực bội trong lòng cô ta dịu đi một ít.

Ngu Thanh thực sự không thể chấp nhận việc mình thua một đứa con gái ngoài giá thú và ngu ngốc.

"Bố, dựa vào cô ta để duy trì mối quan hệ với nhà họ Thẩm không phải là một chuyện quá xa vời sao? Theo con thì...."

"Câm miệng cho bố!", Ngu Thần bực tức, quát lớn " không biết noi gương chị cả mà học tập, cả ngày không làm gì ngoài việc phô trương thanh thế, không được cái tích sự gì."

Ngu Thanh ủy khuất ngậm miệng, cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng không dám làm trái lời của bố, cho nên cô ta chỉ có thể liếc Ngu Tích như muốn xé xác cô ra, sau đó chạy lên lầu.

Thẩm Hoa Quyên nắm lấy tay Ngu Tích, ân cần nói: "Không phải là chúng ta không muốn giữ con lại đây, con đã gả vào Thẩm gia, ở lại nhà chúng ta thì thật không hợp lý." Ngu Tích hiểu ý của bà, viết xuống giấy: [con biết, thưa dì Thẩm.]

[Thẩm Thuật bảo con về nhà thu dọn đồ đạc, sáng mai anh ấy sẽ đến đón.]

Ngày mai anh sẽ đến đón cô, đúng không?

Ngu Tích cũng không chắc chắn lắm, nhưng nghĩ lại lời anh nói lúc tối, nói ngày mai giúp cô chuyển đồ, như vậy có lẽ là anh sẽ đến đón cô, đại khái là vậy đi?

Cô không thực sự muốn ở lại nhà họ Ngu.

Thật tiếc, không biết Dương Quý Lan và Ngu Thần đã đạt được thỏa thuận gì mà Dương Quý Lan không đưa Ngu Tích về nhà, mấy ngày qua cô đều đang mắc kẹt trong nhà họ Ngu.

Cô nghĩ có lẽ đó là để duy trì cảm giác nghi lễ của cuộc hôn nhân.

Rốt cuộc, cô cũng là đại diện cho gia đình họ Ngu.

Phòng của Ngu Tích ở lầu ba, là một lầu riêng biệt, đã được thu dọn sạch sẽ.

Không cần ở cùng người khác ở tầng trệt cô cầu còn không được. Sau khi tắm xong, Ngu Tích thoải mái nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc.

Có một chấm nhỏ màu đỏ trên WeChat.

Ngu Tích ngạc nhiên mở nó ra, người nọ được ghi chú là "S".

Cô đồng ý trong tiềm thức.

S: [Nếu em có bất cứ điều gì cần tôi giúp, em có thể sử dụng số này để liên lạc với tôi.]

S: [Đây là số riêng của tôi.]

Sau đó, Ngu Tích mới nhận ra rằng người đã thêm cô trên WeChat là Thẩm Thuật.

Cô do dự một lúc, và đáp [Được].

Sau đó cô không biết phải trả lời tin nhắn tiếp theo của anh sao, nhưng may mắn thay, anh không có nhắn gì nữa.

Ngu Tích có chút sợ giao tiếp xã hội, bao gồm không giới hạn ở việc trò chuyện với mọi người.

Sau đó, cô có chút buồn chán liền nhấp vào vòng bạn bè của Thẩm Thuật lượn qua một chút.

Vòng bạn bè của anh rất gọn gàng, chỉ có hai lần cập nhật, đều là nửa năm trước.

Nội dung quá đơn giản, đều là ảnh du lịch, một bức là chụp núi tuyết, một bức là dưới đáy biển, hình như là chụp lúc đi lặn biển.

Thật rung động lòng người.

Ngu Tích lá gan không lớn, từ nhỏ đến lớn nơi xa nhất cô đi chính là Tô Châu, thậm chí cũng không dám nghĩ đến những nơi như ở nước ngoài.

Chỉ nghĩ đến việc đi đến một đất nước xa lạ và giao tiếp với một nhóm người mà cô không hề quen biết thôi cũng khiến da đầu run lên.

Thẩm Thuật thì hoàn toàn khác.

Mặc dù cô chưa bao giờ gặp anh trước đây, nhưng cô đã nghe rất nhiều về anh.

Thẩm Thuật là một ông trùm kinh doanh nổi tiếng và là một thiếu gia quý tộc nổi tiếng trong giới ở Bắc Kinh, vì vậy có rất nhiều tin đồn về anh.

Ngay cả các đồng nghiệp trong văn phòng cũng sẽ nói về anh sau bữa tối.

Sở thích của anh hẳn là rất đa dạng, cô từng nhìn thấy ảnh Thẩm Thuật cưỡi ngựa trên một tạp chí tài chính, trông rất ngầu, nghe nói anh ấy cũng thích các môn thể thao mạo hiểm như leo núi, lặn biển, lái trực thăng.

Ngược lại, đời sống giải trí của cô lại thực sự nhạt nhẽo.

Ngu Tích phồng má, ngước nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài khung cửa sổ sát đất.

Cô thực sự khá mơ hồ về tương lai của mình.

Thẩm Thuật trông khá lịch lãm, chín chắn và chu đáo. Tuy nhiên, một người đàn ông trưởng thành như vậy thực sự không phải là thứ cô có thể kháng cự, tâm tư của anh quá sâu sắc, ai biết những thứ anh thể hiện ra có phải là chân thật hay không.

Có khi anh đã nuôi bảy, tám tình nhân bên ngoài.

Đây cũng là nguyên nhân mẹ cô luôn phản đối, loại đàn ông này rất khó khống chế, cô nên thực tế hơn.

Quên đi, không nghĩ tới, dù sao cô cũng không quan tâm.

- -----

Thẩm Thuật trở về nhà liền đến gặp ông nội trước.

Ông lão đang luyện thư pháp trong thư phòng, anh vào cùng ông đánh cờ hơn một giờ, không có chút sốt ruột.

Ông nội hỏi Thẩm Thuật về công việc gần đây thế nào, anh kể lại cụ thể: "Mọi thứ đang đi đúng hướng, có hai đối tác dự định muốn tách ra làm ăn riêng lẻ. Cháu đã cùng họ bàn bạc qua, ở giai đoạn hiện nay vấn đề chính là mở rộng quy mô của công ty, thiết lập các quỹ địa phương hóa ở những nơi như acd, nếu thật sự không thể đạt được thỏa thuận, cháu cũng sẽ không buộc họ ở lại. "

Ông nội gật đầu, "Làm việc gì cũng nên chừa lại đường lui, sau này chúng ta có thể vui vẻ gặp lại nhau. Đi gặp mẹ của con đi, mấy ngày trước con bé cứ nhắc con mãi."

Thẩm Thuật gật đầu, nở một nụ cười, đi đến phòng của Giang Từ.

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy Giang Từ phàn nàn với ai đó qua điện thoại, "...đã 30 mươi tuổi rồi mà ngay cả bạn gái đều không có, cậu nói xem thằng bé liệu có phải có bệnh gì khó nói, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, nhà chúng tôi còn thiếu chút tiền này sao, hiện tại thì tốt rồi, chọn đi chọn lại vậy mà lại chọn một đứa câm điếc. cậu nói xem, mặt mũi tôi biết để vào đâu bây giờ."

Cánh cửa khép hờ mở ra, Giang Từ tức giận đứng dậy, quay đầu lại liền thấy Trầm Thuật, buông lại một câu sau đó cúp điện thoại với khuôn mặt lạnh lùng.

"Anh tới lúc nào đấy?"

Thẩm Thuật xấu hổ sờ sờ mũi, "Con vừa mới đến."

Giang Từ cười lạnh một tiếng, quay người ngồi xuống, ngồi trước với bàn trang điểm bắt đầu tẩy trang.

Thẩm Thuật đi tới, cười cúi người xuống sau lưng bà, hai cánh tay thon dài đặt ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn bà, trịnh trọng nói: "Khuôn mặt xinh đẹp như kia, sao lại nhăn nhó thế này? Giang cô nương à, khó tính như vậy sẽ không đẹp đâu."

Giang Từ nhoẻn miệng cười, cười xong lại lườm anh một cái, "Không dám!"

Biết bà còn giận, Thẩm Thuật cười nói: "Con không kết hôn khiến mẹ không vui, bây giờ con đã kết hôn, người lại bày ra sắc mặt này là sao?"

" Tôi muốn anh kết hôn, nhưng không phải với người câm điếc." Giang Từ càng nói càng cảm thấy giận dỗi, liền đem đôi bông tai trên tay ném đi.

Thẩm Thuật nhặt khuyên tai lên, chậm rãi đeo vào cho bà "Mẹ bớt giận, con không chọn cô ấy, chẳng lẽ, người muốn con chọn cô con gái thứ hai đó sao? Cô gái đó là người có tính tình tiểu thư, đến lúc đó, không phải là mỗi ngày đều cùng mẹ tranh cãi sao."

" Ai bảo con chọn cô ta?" Giang Từ nhíu mày, "Không phải vẫn còn nhiều tiểu thư danh môn như khác sao?"

"Đây là ý của ông nội. Chúng ta và nhà họ Ngu nhất định phải duy trì mối quan hệ này." Thẩm Thuật nghiêm nghị nói, với giọng điệu nghiêm túc hiếm có.

Giang Từ giật mình, liếc anh một cái.

Vẻ mặt của Thẩm Thuật rất nghiêm túc, thường ngày đều là bộ dạng mỉm cười, trêu chọc người khác, nhưng bây giờ lại toát ra một sự cương nghị hiếm có.

Không biết từ khi nào, đứa con trai này đã lớn như vậy.

Nó khiến bà cảm thấy hơi xa lạ.

Anh hiểu chuyện như vậy khiến bà cảm thấy có chút buồn.

Bà đau lòng, nghĩ con trai mình tốt như vậy mà lại phải lấy một người câm, liền nắm tay an ủi nói: "Con nghĩ được thì tốt, ông nội cũng quá nặng lời hứa hẹn. Thật ra, chuyện hôn sự này đối với hai nhà chúng ta mà nói thì chỉ có lợi chứ không có hại, có điều thật thiệt thòi cho con, haizz, đành để con phải nhẫn nhịn, qua loa một chút là được, cho dù không thích con bé câm điếc kia thì cũng phải cho họ chút mặt mũi, bằng không lại cho rằng chúng ta ức hiếp người quá đáng."

Thẩm Thuật cười cười, "Mẹ, mẹ chớ lo lắng nhiều quá."

"À, phải rồi, mẹ có cái này." Giang Từ cúi đầu mở ngăn tủ thứ hai trên bàn trang điểm, mò mẫm một hồi, lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh ngọc đưa tới, "Đây là dì Lương của con tặng cho ta, nghe nói là của một vị phu nhân nhà Thanh đã từng mang qua, con cầm đưa cho con bé đi."

Thẩm Thuật nhận lấy, mở hộp ra.

Bên trong là một đôi hoa tai bạch kim ngọc bích, ngọc lục bảo được chế tác thủ công, chi tiết thoạt nhìn có chút thô ráp, nhưng kết cấu đơn giản, xem ra hoàn toàn là thủ công.

Giang Từ chưa bao giờ thiếu đồ trang sức, bà đã chán đeo đủ loại kim cương và đá quý, gần đây bà lại đam mê đồ cổ.

Thẩm Thuật cười khổ, từng khuyên bà không nên cái gì cũng đeo lên người, không cẩn thận lại giống như khều từ trên miếng bánh chưng xuống, nghe được, bà tức giận giơ tay đánh anh một cái.

Anh yên lặng đem hộp đặt ở trong lòng bàn tay, thưởng thức một hồi, sau đó dùng đầu ngón tay đóng lại, "Được, vậy con thay mặt cô ấy cảm ơn mẹ."

Tuy rằng anh không nghĩ tới Ngu Tích sẽ thích loại đồ vật này, nhưng đó là tấm lòng của mẹ anh, anh không muốn làm bà mất mặt, nghĩ rằng sau đó ném đại vào nhà kho là được rồi.

Đi ra khỏi phòng, Thẩm Thuật cầm âu phục đi xuống lầu.

"Anh", đụng mặt Thẩm Viện, cô gọi anh.

Thẩm Thuật vờ như không nghe thấy, không chớp mắt mà đi xuống dưới.

Thẩm Viện vội vàng tiến lên, ngăn cản anh ở dưới cầu thang, "Em đang nói chuyện với anh, sao anh không để ý đến em?"

Thẩm Thuật cúi đầu đeo đồng hồ, thần sắc bình tĩnh, "Bởi vì kinh nghiệm trước đó cho anh biết rằng mỗi lần em chặn anh lại đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp, thời gian là vàng, vàng quý như mạng, mạng lại trân quý như thế, tại sao phải lãng phí trên người không có ý nghĩa. "

Thẩm Viện tức giận đến mức sắp nổ tung, khịt mũi, "Người ta quan tâm anh mà."

"Có chuyện gì nói nhanh, anh bận đi dự tiệc gấp."

Thẩm Viện bĩu môi, "Tham công tiếc việc, thật không giống ai."

Nhưng khi cô nghĩ đến Thẩm Thuật luôn coi trọng việc duy trì quan hệ với mọi người từ mọi tầng lớp xã hội, đặc biệt là đối tác làm ăn, cô liền thôi không nói điều vô nghĩa nữa, đi thẳng vào vấn đề. "Nghe nói hôm nay anh đi đăng ký kết hôn."

Thẩm Thuật nhìn cô.

Thẩm Viện tiếp tục nói: "Tại sao chị dâu không cùng anh trở về?"

Thẩm Thuật nhướng mày, "Em rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Thẩm Viện thấy anh không trả lời, mím môi., "Em chỉ tò mò thôi, nghe nói chị dâu rất đẹp, em muốn xem một chút."

Thẩm Thuật đáp: "Đến lúc tổ chức hôn lễ không phải sẽ được thấy sao?"

Thẩm Viện biết hôm nay không có cách nào nói chuyện được với anh, trách không được lại độc thân từng ấy năm, thật sự là đáng đời.

Thẩm Thuật định lướt qua cô đi ra ngoài, Thẩm Viên nhanh tay lẹ mắt, tay vừa đưa tới đã giật được điện thoại trên tay anh, sau đó nhanh như chớp chạy lên lầu.

Khi Thẩm Thuật bắt được cô, cô đã gửi cho Ngu Tích một tin nhắn trên điện thoại di động của anh, "Bảo bối, em nhớ anh không? "

Lúc này, Ngu Tích chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên nhìn thấy tin nhắn này, cô thoát ra, click vào đọc một lúc mới xác định là của Thẩm Thuật.

Cô do dự hồi lâu, đánh chữ gửi qua, vô cùng cẩn thận.

[ Thẩm tiên sinh, anh bị hack nick sao? ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.