Một Vị Quan Văn Eo Rất Nhỏ

Chương 20: Phiên ngoại 2




Lý Tầm cảm thấy hoàng đế càng ngày càng kỳ quái, từ sau khi hai người thẳng thắn, hoàng đế liền giống như một kẻ lỗ mãng, mỗi ngày lôi kéo hắn không tha, có thể nói là rất không biết xấu hổ.

Nhưng vì giữ gìn hoàng đế mặt mũi hắn cái gì cũng không dám nói, sổ ghi chép sinh hoạt hàng ngày ghi lại hoàng đế lời nói việc làm nghiễm nhiên là tuyệt thế minh quân. Còn bên trong ra sao, ngoại thần cũng không biết. Hoàng đế đều thường đóng cửa lại đi giải phóng bản thân, biết chắc Lý Tầm sẽ không viết sự thật.

Lý Tầm thường bị bắt nạt đến vô cùng thảm, đồng thời phát hiện hoàng đế đôn hậu đều là giả dối, đó đều là giả vờ! Đáng thương chính là mặc dù hắn thông qua thể nghiệm của bản thân biết đến chân tướng, cũng không nói ra được.

Chẳng hạn như buổi tối ngày nào đó, hoàng đế rất nhanh liền đem tấu chương xử lý xong, Lý Tầm kết thúc một ngày công tác nên vô cùng vui vẻ, mơ mơ màng màng mà leo lên giường của mình, lại bị người sau lưng trực tiếp đè trên nệm gấm.

Thật vất vả từ trong chăn vươn đầu ra, lại bị hoàng đế cưỡng ép trở mình, hai tay bị áp quá đỉnh đầu. Người ở bên trên trực tiếp hôn xuống, một tay còn đẩy ra vạt áo của hắn vào phía trong tìm kiếm.

“Dương Tiềm! Ưm…Thả ra!”

Hoàng đế giả bộ không nghe thấy, tay càng không ngừng đi lột quần áo của hắn.

Lý Tầm hoảng sợ che đai lưng: “Ngươi làm gì! Ban ngày tuyên dâm ngươi không ngượng ngùng à!”

Hoàng đế nhướn mày: “Sao lại ngượng ngùng? Ngươi không phải nói vi thần nghe theo quân mệnh sao? Ta muốn tận tình hưởng dụng mĩ sắc, ngươi làm thần tử có phải hay không nên nghe theo ta?” (Vi thần nghe theo quân mệnh, câu này nghe quen hơm =)))

Lý Tầm bị oán trở về, nghĩ lại chính mình thật giống như nói qua câu nói như vậy, trong lòng còn đang suy nghĩ nên đưa lí do thoái thác như thế nào, ai ngờ hoàng đế đã tháo ra đai lưng của hắn, vạt áo của hắn liền mở rộng, một cái tay liền lập tức theo địa phương mở rộng kia mò xuống dưới.

Lý Tầm a một tiếng, triệt để trở thành cừu non đợi làm thịt.

Hoàng đế đối với chuyện phòng the tương đối nhiệt tình, tối hôm qua mới đè Lý Tầm cọ xát cả đêm, lần này cũng rất thuận lợi mà mò tới chỗ sau thắt lưng, ngón tay trước vói vào trong thăm dò một chút. Mặt Lý Tầm lập tức liền đỏ, không được tự nhiên mà giật giật muốn né đi, ngón tay kia lại theo sát đi lên, hơn nữa còn đánh vào Hoàng Long(1).

Chỗ kia vẫn còn ẩm ướt trơn láng, nhiệt độ ngón tay so sánh với nơi đó thậm chí còn có vẻ hơi lạnh. Hoàng đế rất nhanh mà cắm vào mấy ngón tay, thấy Lý Tầm vô cùng bất an ở dưới thân hắn nhúc nhích liền cúi sát vào hôn khóe miệng của hắn. Lý Tầm khẽ thở gấp, căm giận mà cắn hoàng đế môi dưới một cái, đầu lưỡi trước dò xét đi ra ngoài, tay cũng theo đó vòng lên.

Hoàng đế vô cùng thân mật cùng Lý Tầm môi lưỡi quấn lấy nhau một hồi, sau đó hơi lui lại.

Quần áo trên người Lý Tầm nửa cởi, đai lưng buộc lại lỏng lẻo, vạt áo đã sớm theo bả vai trượt xuống, miễn cưỡng khoát lên khuỷu tay. Hoàng đế nhìn vết tích nơi bả vai của hắn mắt liền tối lại, Lý Tầm bị hắn nhìn chăm chú nhịn không được lôi kéo áo lên muốn che.

Hoàng đế lại kề sát hắn nhẹ nhàng liếm vết tích kia, nửa ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Ngươi nếu còn dám tự ý làm bậy, ta liền đi Miêu Cương tìm ngự thi thuật, khiến ngươi không những không thể vào luân hồi, còn muốn mỗi ngày cùng ta làm bạn cho đến khi tận mắt thấy ta ngã xuống.”

Lý Tầm run lên một cái, bị ánh mắt kia cùng ngữ khí làm sau lưng phát lạnh, trong lòng thầm nghĩ việc này cùng hoàng đế là trở không xong, ngoài miệng lại đứng đắn nói: “Ta sẽ không, bởi vì ta luyến tiếc ngươi a, nếu như lại có thêm chuyện như vậy, còn không bằng ta lôi kéo ngươi ngươi lôi kéo ta, có thể sống thì tốt, sống không nổi nữa thì chúng ta cùng chết.” Hắn vào thời khắc này rốt cục lấy lại năng lực tùy cơ ứng biến của hắn, hoàng đế thoáng vừa lòng, tiện thể rút ngón tay ra đổi đồ thật.

Vật kia mới ở bên ngoài ngừng chốc lát, không đợi Lý Tầm phản ứng lại liền dựa vào con đường ngón tay mở ra lúc trước đâm vào bên trong, Lý Tầm thắt lưng mềm nhũn, hai tay lại ôm chặt cổ của hoàng đế, nhất định phải đem thân thể bám lên trên người hắn, liền vùi đầu tại bên gáy hắn bằng phẳng hô hấp. Hoàng đế hai tay để không liền tại sống lưng của hắn khẽ vuốt, tựa hồ là muốn trấn an hắn, nhưng ngược lại mang theo từng trận tê dại, Lý Tầm càng vô lực, buông tay một cái liền nằm xuống trên giường.

“Ngươi… Có thể hay không nhanh lên…”

Hoàng đế nhướn mày, hạ thân quyết đoán hướng phía trước đâm tới, Lý Tầm không nhịn được kêu một tiếng.

Tiếp đó hoàng đế liền vô cùng thân thiết mà biểu diễn cho hắn cái gì gọi là túng dục.

Hắn bị va chạm đến thân thể không ngừng rung động, nệm gấm ở dưới tay cơ hồ bị nắm thành một đoàn. Hậu huyệt bị tráng kiện vật thể không ngừng cọ xát, đau tê bên trong nổi lên một cổ quỷ dị khoái cảm.

Tư thế như vậy không biết duy trì bao lâu, giữa lúc hỗn loạn, Lý Tầm bị lật lên, thay đổi một cái ngồi ở trong lồng ngực hoàng đế tư thế. Hoàng đế nắm eo hắn nhấn xuống, Lý Tầm cảm thấy vật xâm nhập trong cơ thể kia cứng rắn như thanh sắt nóng, phá tan huyệt thịt cản trở triền miên giữ lại mà đi đến một cái kỳ quái chiều sâu, hắn hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống bụng mình, còn chưa nhìn ra cái gì liền bị hoàng đế đâm một cái, hắn lập tức rên rỉ ra tiếng.

Trận này tốc độ nhưng là thong thả mà dằn vặt, xuyên ở trong cơ thể hắn vật kia dù là rút ra ngoài cũng sẽ ngay lập tức đâm vào bên trong, hắn không nhịn được căng chặt thân thể, liền tức khắc cảm nhận được vật kia mãnh liệt tồn tại cảm.

Hắn đang bị mở ra, cường độ kia giống như là muốn đục xuyên thân cây gỗ tâm.

Lý Tầm nghẹn ngào một tiếng, khóe mắt lưu lại một vệt nước mắt. Y! thức nguyên bản cũng không rất thanh tỉnh của hắn cuối cùng hoàn toàn rơi vào bể dục, tận lực đè nén rên rỉ cũng uyển chuyển tăng lên.

Vì thế hắn cảm nhận được xâm lấn bỗng nhiên kịch liệt, cơ hồ nhiều lần xâm nhập đến không thể tưởng địa phương, vị trí nhỏ mẫn cảm kia lại nhận được hoàng đế quan tâm đối đãi, hắn vô lực ôm đầu của hoàng đế, tại trước ngực quỷ dị tê dại cùng bên trong đau nhức bắn ra.

Làm đến lúc sau, Lý Tầm căn bản là không có khí lực, cả người xụi lơ, hoàng đế còn chưa vừa lòng, liền tự mình nắm eo Lý Tầm ép hắn chập trùng lên xuống, ẩm nhuyễn huyệt đạo đem vật kia bao bọc quấn lấy phun ra nuốt vào. Mãi đến cuối cùng hoàng đế đem chưa từng tại phi tần trên người phát tiết tinh lực ở trên người hắn phát tiết xong, Lý Tầm cũng ít năng động.

“Ha ha.” Hắn cố chống đỡ, dùng hết thảy sức lực còn lại, đối với hoàng đế phát ra trào phúng.

(1) Hoàng Long: một đô thành thuộc nước Kim thời xưa bên Trung Quốc, từ này còn được dùng để chỉ nơi hiểm yếu, mà tác giả muốn ám chỉ cái gì thì…khụ, nghe đến đây chắc ai cũng hiểu rồi nhé


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.