Một Vạn Câu Em Yêu Anh (Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ

Chương 17




”Không được......” Biện Bạch Hiền kêu to, vươn hai tay hung hăng đem tên kia đẩy mạnh ra.

”Binh” một tiêng cộng thêm tiếng “Ai da” thảm thiết kêu lên.

Phác Xán Liệt bĩ đẩy ngã bốn chân chỏng chơ trên không, phía sau đầu không khách khí cùng sàn nhà thân mật tiếp xúc, lập tức khiến cho hắn thể nghiệm cảm giác mây mù lượn lờ.

Biện Bạch Hiền ngồi dậy, nhìn thảm trạng Phác Xán Liệt nhịn không được cười.

”Đối...... thật xin lỗi, anh không sao chứ?” Nhìn hắn váng đầu hoa mắt, thật đúng là đáng thương.

Phác Xán Liệt bị chóng mặt, thật vất vả mới đứng lên được, bổ nhào lên giường rồi không động đậy.

Không có vấn đề gì chứ? Biện Bạch Hiền sợ hãi, có nghe người ta nói qua: người bị đụng sau đầu sẽ biến thành kẻ đần độn, gia khỏa này sẽ không bị té một cái sẽ...

Đụng đụng vào người nào đó đang nằm bất động, “Uy...... Phác Xán Liệt, anh không sao chứ? Anh nói gì đi a! Uy... nói gì đi a?”

Biện Bạch Hiền gấp đến ngữ khí đều thay đổi, Phác Xán Liệt đang chui trong mền ló đầu ra, vẻ mặt tăm tối ngẩng đầu nhìn Biện Bạch Hiền: “Hiền, em không thương anh, lại đá anh xuống giường, anh không cần sống nữa.”

Mặt Biện Bạch Hiền lập tức rơi xuống ba đạo hắc tuyến, y rõ ràng dùng tay đẩy hắn té xuống thật chính xác mà.

Nhìn người kia tỏ vẻ oan ức, Biện Bạch Hiền trong lòng nảy lên một cảm giác không tên.

Vừa nhấc chân, hung hăng đem người kia đạp xuống, cái này mới đúng với câu nói vừa rồi - dùng chân đá xuống.

”Ai da......” Có tiếng hét thảm, bất quá lúc này không ai để ý người bị thương.

Đi đến phòng tắm, khóa trái cửa, Biện Bạch Hiền bắt đầu rửa mặt, khóa cửa đương nhiên là vì phòng ngừa kẻ gian tà, ha hả!

Chờ y chuẩn bị xong cũng không đi ra, ngồi trên bồn cầu, nghĩ mình sao lại ngu như vậy. Nằm mơ thế nào mà đem lời không nên nói đều nói ra, tuy kẻ ngoài kìa không nghi ngờ gì nữa nhưng thời gian sau này sẽ nhìn ra thôi.

Y sờ cái bụng mình, cúi đầu hỏi đứa nhỏ trong bụng: “Cục cưng, con nói ba ba bị làm sao vậy? Bây giờ ba ba cùng hắn không biết là chuyện gì nữa, nếu nói sự tồn tại của con không biết hắn sẽ phản ứng thế nào?”

Nói thật thì y cũng không biết làm gì với chuyện đứa nhỏ đây. Y bây giờ với Biện Bạch Hiền cùng lắm là quan hệ là người yêu cũ, nếu bạn trai của mình biết mình có thai với hắn, là thân phận nam nhân mang thai, không biết có bị dọa đến ngất xỉu luôn không. Bất quá y không có chuyện sẽ nói ra đâu, thần kinh người kia thô như vậy.

Biện Bạch Hiền cảm thấy mình buồn lo vô cớ, chỉ cần sau này không cần nhìn thấy hắn là tốt rồi, nhiều nhất tài sản thân thích bên ngoài, đột nhiên muốn đi tìm biểu ca của mình, Biện Bạch Hiền âm thầm quyết định, không được nói lung tung với kẻ kia.

”Ai......” Cho dù chuẩn bị tâm lý thật tốt, y vẫn nhịn không được bức tóc mình phát tiếng rên rỉ bất đắt dĩ.

Nguyên bản y lên kế hoạch cho tương lai hết thảy đều tốt, chỉnh là Phác Xán Liệt đột nhiên chạy đến làm rối rắm, chính y cũng không biết nên làm sao, thật là phiền toái.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Biện Bạch Hiền ở bên ngoài hỏi:“Hiền, em sao còn chưa ra a? Có phải bị táo bón không......” Câu hỏi sau tuy nhỏ nhưng Biện Bạch Hiền nghe rất rõ ràng, chứng bạo lực lại phát huy, nổi trận lôi đình lập tức lao ra cửa nhà tắm.

Chỉ vào vẻ mặt vô tội của kẻ kia: “Phác Xán Liệt, anh nói ai bị táo bón a? Em đang suy nghĩ không được sao? Nơi này là nhà của em hay nhà của Phác Xán Liệt anh a? Anh quản em ngồi bao lâu sao! Hừ...... hết một buổi tối, đại thiếu gia có phải cũng nên về hay không?”

Phác Xán Liệt thật muốn quát to một tiếng: oan uổng. Hắn thấy Biện Bạch Hiền trong nhà tắm lâu quá còn chưa ra, mới nghĩ y bị táo bón, hắn rõ ràng hỏi nhỏ xíu, lại không có ai khác nghe, có cần mắng hắn không? Mới sáng sớm liền phát hỏa, tật xấu này do mang thai đứa nhỏ ảnh hương hay sao a!

Phác Xán Liệt nhớ tới lúc hắn còn ở Mỹ với tỷ tỷ, lúc trở về tỷ tỷ đang mang thai, thường xuyên không hiểu vì sao phát hiện, có đôi khi chỉ nghe một câu nói bình thường của người trong nhà, nàng cũng có thể nhảy dựng lên. Biến thành hắn cuối cùng 4 ngày cũng không dám quay về nhà, sợ mình không cẩn thận trêu chọc đến nàng, phải biết tỷ tỷ khi đó là đối tượng cần bảo hộ của cả nhà.

Phác Xán Liệt một chút cũng không tiếp thu giáo huấn, lại thường rước họa từ miệng.

”Hiền, em không phải là mang thai chứ? Nếu không sao cứ như phụ nữ mang thai hở chút là phát hỏa?”

[ nhiều khi em thấy anh cũng thông minh ra phết ý nhờ =)) nhưng nói chung là vẫn ngu ]

Đi theo vào phòng ngủ Biện Bạch Hiền, đáp lại hắn là một cánh cửa đập vào mặt.

Sờ sờ mũi mình bị đụng trúng, Phác Xán Liệt nhịn không được nghĩ: thật rất giống a!

Ngồi trên giường mình, Biện Bạch Hiền nghĩ lại mình có đúng như Phác Xán Liệt nói không, tính tình rất tệ, hở chút liền phát hỏa. Suy nghĩ kỹ thì đúng là như vậy, từ buổi sáng đến giờ, y không hề phát hỏa, đương nhiên cơn tức đều do một người gây ra --- Phác Xán Liệt.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, Phác Xán Liệt da mặt dày đi vào nhìn thấy y ngồi trên giường, đến bên cạnh y thật cẩn thận hỏi han: “Hiền, anh không phải cố ý. Không cần sinh khí mà. Em biết sinh khi cũng không phải chuyện tốt.”

Biện Bạch Hiền mệt mỏi tựa vào đầu giường, đối với người này y thật không biết nên vui hay buồn.

Nhắm hai mắt lại, y hỏi: “Phác Xán Liệt, anh đang nghĩ gì? Chúng ta chia tay rồi, như anh hay nói là chuyện cũ rồi, ăn no rồi thì thôi. Nếu anh nghĩ muốn chơi đùa thì thật xin lỗi. Em không phải loại người tùy tiện để đùa giỡn.”

Phác Xán Liệt nghẹn lời, đến bây giờ hắn không biết sao mình lại quấn quýt si mê Biện Bạch Hiền. Hắn không biết vì Biện Bạch Hiền nói yêu hắn, lại cùng nam nhân khác đến quán bar. Bây giờ hắn cũng biết cái đó chỉ là hiểu lầm, hơn nữa...... Khi đó, hắn không nghĩ sẽ xuống nước, đến tột cùng là vì cái gì?

Biện Bạch Hiền rốt cuộc với hắn mà nói, là cái gì???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.