Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 9: Tính toán




Cách hành sự của Tống Thiêm Tài nếu đã là nhà giàu mới nổi thì chắc chắn không thể nào ủy khuất chính mình. Hắn đối với người mà mình để ý bình thường sẽ không chỉ làm ra vẻ ngoài miệng nói rất yêu ngươi, mà là thích dùng tiền đập lên trên người ngươi. Hiện giờ, Trần Quế Chi, Tống Đại Sơn cùng với Tống Tiểu Bảo đều là người thân được hắn tán thành và để ý, vậy Tống Thiêm Tài lại càng sẽ không keo kiệt.

Còn chuyện Tống Đại Sơn muốn quyên thêm tế điền cho thôn, Tống Thiêm Tài cũng có thể lý giải. Rốt cuộc, là người ai cũng đều ưa mặt mũi. Như chính hắn, lúc trước nếu không phải bị bạn học nịnh hót, hắn cũng sẽ không đầu óc nóng lên đi mời khách khứa, sau đó tự mình uống say xảy ra chuyện.

Tống Đại Sơn tuy rằng mềm lòng ưa mặt mũi, nhưng không thể phủ nhận, tâm tư của hắn đối với đứa con trai Tống Thiêm Tài này chưa từng có nửa điểm không tốt. Tuy rằng thường xuyên sẽ gây trở ngại không giúp được gì, nhưng mỗi khi có người hoặc chuyện gì nguy hại đến Tống Thiêm Tài, Tống Đại Sơn sẽ lập tức giống như gà mẹ che chở gà con, như vậy cũng là đủ rồi. Nào có ai lại thập toàn thập mỹ đâu. Lúc trước Tống Thiêm Tài còn định trị căn bệnh thánh phụ cho Tống Đại Sơn nữa kìa.

Nhưng trải qua việc Tống Đại Sơn cờ xí tiên minh đứng về phía bọn họ, lập trường tương đối kiên định, Tống Thiêm Tài cảm thấy thói quen ngẫu nhiên mềm lòng ưa mặt mũi của Tống Đại Sơn cũng không hẳn là không thể chịu đựng. Nam nhân ấy mà, ai lại không thích nghe lời hay, chính Tống Thiêm Tài cũng như thế. Hắn cảm thấy chỉ cần không trở ngại đến ích lợi bản thân, dùng tiền mở đường làm việc tốt mua thiện danh, tổng so với mấy kẻ làm giàu bất nhân kia khá hơn nhiều.

Nhưng tiền đề là trong nhà có thể gánh nổi một chữ phú. Mà tình huống hiện nay của Tống gia lại không phải như vậy, ngược lại chỉ hận không thể ăn cỏ ăn trấu. Cho nên, Tống Thiêm Tài cảm thấy vẫn nên khiến cho cha hắn thoáng thu liễm một chút, chờ mình về sau kiếm bộn nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng cho Tống Đại Sơn, để hắn ở trong thôn mỗi ngày được người khác hâm mộ khen ngợi.

Nếu trong tay Tống Thiêm Tài có tiền thì chắc chắn không thể nhìn Trần Quế Chi bọn họ thiệt thòi chính mình. Trong nhà bây giờ không có tiền, hắn cầm một đống bạc lại tự mình cất giấu, chuyện như vậy Tống Thiêm Tài dù thế nào cũng không làm được. Cho nên, hắn mở miệng nói với Trần Quế Chi: "Nương, tiền kiếm được còn không phải để tiêu sao. Ngươi yên tâm, nhi tử về sau sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhất định cho các ngươi cùng Tiểu Bảo trải qua một cuộc sống tốt đẹp. Như vậy đi, ta lấy ra một trăm lượng bạc trước, ngươi giúp ta đổi rồi trả nợ cho nhà bà ngoại. Rốt cuộc nhà đại cữu cũng chẳng phải giàu có, chuyện chúng ta quyên năm mươi lượng bạc khẳng định không giấu được. Nếu như không trả lại bạc vay lúc trước, cữu cữu bọn họ e là sẽ không cao hứng trong lòng."

Có tiền làm người tốt lại không có tiền trả nợ, chuyện như vậy nói cho ai cũng đều cảm thấy vướng mắc. Tống Thiêm Tài lại không phải là tên thư sinh chưa thông sự đời trước kia. Trần Quế Chi dù sao cũng là nữ nhi đã xuất giá, trở về có thể mượn được tiền bạc đã là nhà mẹ đẻ có lòng. Nếu như lại nháo ra chuyện như vậy, e là về sau Trần Quế Chi về nhà mẹ đẻ cũng sẽ bị khinh bỉ.

Tống Thiêm Tài lại luyến tiếc mẹ ruột của mình vì tiền mà bị người ta chỉ trỏ. Nếu trong tay hắn có thì không có chuyện sẽ giấu đi. Dù sao, Tống Thiêm Tài tin tưởng vững chắc dựa vào bản lĩnh của hắn, cho dù so ra kém kiếp trước nhưng tuyệt đối có thể làm cho cuộc sống trải qua ngày càng tốt đẹp, trong nhà luôn không cần chắt chiu để ăn thịt, một năm cũng luyến tiếc dùng tới gạo trắng mấy lần như hiện nay.

Trần Quế Chi nghe Tống Thiêm Tài nói, trong lòng nghĩ cũng quả đúng là như vậy. Nàng về nhà mẹ đẻ tuy rằng là mượn tiền dưỡng lão của chính mẹ ruột, nhưng phía dưới hai người em dâu đều đang nhìn chằm chằm. Nếu như biết được nhà mình có tiền cho thôn mua tế điền, lại không có tiền trả nợ, trong lòng không chừng còn sẽ nghĩ như thế nào đâu.

Nương nàng sống cùng với hai đệ đệ, nàng dù sao cũng phải chú ý tới suy nghĩ của bọn họ. Ngay từ đầu nàng còn dự định trước kéo nợ, thậm chí lại đi mượn thêm ít tiền, giờ e là tuyệt đối không được. Cho nên, Trần Quế Chi nói với Tống Thiêm Tài: "Thiêm Tài, nương biết ngay ngươi sợ nương khó làm người, so với cha ngươi còn biết đau lòng nương hơn. Lão nhân cứng đầu kia cũng chưa nghĩ được cẩn thận như ngươi. Vậy đi, một trăm lượng bạc quá nhiều, chỉ lấy hai mươi lượng ra để dùng, dư lại tự ngươi giữ là được."

Tống Thiêm Tài thấy Trần Quế Chi chịu dùng số bạc này, trong lòng vui vẻ, mở miệng nói: "Nương, ngươi lại lấy thêm ba mươi lượng tự mình bảo quản. Nữ nhân không có vốn riêng của mình thì sao được. Ngươi cũng đừng nói cho cha là bên người có tiền, trong tay cũng có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Ngươi yên tâm, nhi tử tuyệt đối có thể nuôi nổi cả nhà. Lại nói, nhi tử bây giờ là tú tài, nương nếu như không ăn ngon uống tốt một chút, người khác còn tưởng rằng nhi tử không hiếu thuận đấy."

"Được, được! Ta cũng hưởng được phúc của nhi tử, trong thôn này không có ai hiếu thuận hơn con của ta hết." Trần Quế Chi đôi mắt hơi ướt, nhìn Tống Thiêm Tài ấm áp săn sóc nàng như vậy, trong lòng nghĩ đến: Ta cũng là người có phúc, có một nhi tử vừa hiếu thuận vừa bản lĩnh nhường này. Mấy chuyện ngày thường Tống Đại Sơn làm chọc cho nàng tức giận tại một khắc này cũng không tính là cái gì.

Ban đêm, Tống Thiêm Tài lăn qua lộn lại không ngủ được, cảm giác ván giường quá cứng, chăn không đủ mềm mại, gối đầu cũng cứng đơ đơ. Hắn bắt đầu tưởng niệm đến chiếc giường lớn xa hoa của mình ở hiện đại, trong lòng thẳng cảm thán: Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thật quá khó. Hắn trước kia dựa vào ván cửa cũng có thể ngủ đến trời sập không tỉnh, lúc này mới qua mấy năm sống trong sang giàu, năng lực thích ứng cũng trở nên yếu kém.

Ngủ không được, Tống Thiêm Tài bắt đầu nghĩ đến Tống gia và hắn sau này nên làm cái gì. Tống gia là nông hộ, bây giờ ở trước mặt Tống Thiêm Tài chỉ có hai con đường, làm ruộng và không làm ruộng. Hiện giờ Tống gia có mười lăm mẫu đất, ở Tống gia thôn xem như đồng ruộng tương đối nhiều. Nơi này một năm gieo hai mùa lúa nước và lúa mạch, tiền lời mỗi năm trừ bỏ nộp thuế lương thực cùng rau dưa nhà mình thì còn có thể dư ra bảy tám lượng bạc.

Giá cả nơi này là hai quả trứng gà một văn tiền, một cân gạo sáu văn tiền, một cân bột mì ba văn tiền. Tống gia mỗi năm có thể thu vào bảy tám lượng bạc ở trong thôn cũng coi như là hộ giàu có, vì thế nên mới có thể cho cả Tống Tiến Bảo và Tống Thiêm Tài đi đọc sách.

Chẳng qua đọc sách là một chuyện rất phí tiền, Trần Quế Chi đòi Tống Tiến Bảo mười lượng bạc đọc sách thật sự không nhiều lắm. Tống Tiến Bảo đọc sách ba năm, mỗi năm chỉ riêng giấy và bút mực không sai biệt lắm đã tốn đến năm lượng bạc. Mà sau này, Tống Thiêm Tài lại vẫn luôn đọc sách đến tận bây giờ, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn có thể tồn được ba mươi mấy lượng bạc quả là mệt cho Trần Quế Chi tính toán tỉ mỉ.

Tống Thiêm Tài ở kiếp trước đã làm rất nhiều công việc, hầu hết là làm cu li, làm gia cụ, làm trang hoàng, không tính là mọi thứ đều tinh thông nhưng cũng có thể coi như có tay nghề. Khi còn nhỏ hắn đã từng theo ông bà nội xuống đất, cho nên trồng trọt cũng là một lựa chọn không tồi. Tốt xấu gì hắn bây giờ là tú tài, trong nhà được miễn thuế hai mươi mẫu, Tống Tiến Bảo một nhà lại phân ra không cần chi tiêu cho bọn họ, hắn mua thêm năm mẫu đất thành hai mươi mẫu, một năm trong nhà cũng có thể thu vào hai mươi mấy lượng.

Này ở Tống gia thôn cũng đã là thu nhập rất lớn, dù vậy vẫn tồn tại vấn đề. Làm ruộng là công việc nặng nhọc, hắn không sợ khổ, nhưng cái thân mình này e là không thể chịu được mệt nhọc như vậy.

Tống gia nhân khẩu ít ỏi là một vấn đề thực tế. Nơi này không phải như hiện đại có cơ giới hóa phụ trợ, mà là mọi thứ đều cần đến nhân công. Tống Đại Sơn hơn bốn mươi, tính thêm Tống Thiêm Tài mới coi như có hai người tráng niên. Hai mươi mẫu đất chỉ dựa vào bọn họ, nghĩ thôi đã cảm thấy mệt như chó. Chỉ riêng gieo trồng mùa xuân, thu hoạch vụ thu cũng đã là cả một công trình lớn, còn chưa nói tới lương thực hậu kỳ phải phơi nắng, bảo quản và xay xát các thứ.

Cho nên, Tống Thiêm Tài quyết định đất vẫn phải gieo trồng, nhưng lại không thể chỉ có hai người hắn và Tống Đại Sơn làm việc. Bọn họ có thể ra tiền mời người làm công nhật, nhưng bởi vậy, thu nhập của Tống gia tất nhiên sẽ không được nhiều như thế nữa, mà hắn lại phải đi tìm nghề khác. Nếu không, chỉ bằng vào làm ruộng, Tống Thiêm Tài nghĩ tới chuyện mỗi ngày ăn cơm tẻ với thịt chỉ sợ cũng không làm được. Tống Thiêm Tài đầu óc xoay chuyển rất nhiều biện pháp kiếm tiền, gạch hết cái này đến cái kia, đáng tiếc, thích hợp không được mấy cái.

Không phải không có tác dụng, mà là không thích hợp dùng ở chỗ này. Mang ngọc có tội, hắn chỉ là một nông hộ, nếu thật sự làm ra thứ gì có giá trị liên thành thì chẳng khác nào tự đặt mình vào trong đống lửa, còn phải liên lụy đến những người khác trong Tống gia sao. Vì thế, Tống Thiêm Tài trong lúc nhất thời gần như không tìm ra biện pháp nào đẹp cả đôi đàng, chỉ có thể bực bội gãi gãi đầu, để sau hẵng tính tiếp.

Ngày hôm sau, Tống Thiêm Tài bị nước miếng của Tống Tiểu Bảo làm cho tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy Tống Tiểu Bảo chỉ mặc cái yếm cùng quần nhỏ rúc trong ổ chăn, đôi mắt chăm chú nhìn hắn chằm chằm. Thấy Tống Thiêm Tài mở mắt ra, nó lập tức hihihaha nở nụ cười.

Tống Thiêm Tài sờ lên mặt mình, phát hiện là Tống Tiểu Bảo chảy nước miếng lên trên mặt hắn. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Tống Tiểu Bảo, làm bộ cả giận nói: "Tiểu Bảo, ngươi chảy nước miếng ở trên mặt cha, xấu hổ xấu hổ xấu hổ!"

Tống Tiểu Bảo lại che kín hai mắt của mình, từ khe hở ngón tay nhìn Tống Thiêm Tài. Phát hiện Tống Thiêm Tài cười, biết Tống Thiêm Tài không tức giận, nó bèn bò lên trên người Tống Thiêm Tài: "Nãi nãi làm thịt thịt, ăn ngon!"

Lúc này, Trần Quế Chi bê chậu nước vào nhà, nhìn Tống Tiểu Bảo cưỡi lên người Tống Thiêm Tài, nàng nhanh chóng lật đật chạy qua, trong miệng sốt ruột: "Ai u, tiểu tổ tông của ta ơi. Cha ngươi còn đang bệnh, sao ngươi lại ngồi ở trên người hắn thế này. Ngoan, nãi nãi ôm ngươi đi mặc quần áo, đưa ngươi đi ăn mì."

Tống Thiêm Tài cười nói: "Không sao đâu, nương. Tiểu Bảo thì nặng được bao nhiêu chứ, ta không bị đè. Buổi sáng lạnh, nó mặc quá ít. Ngươi mặc cho nó thêm một bộ quần áo đi."

Nói đoạn, bế Tống Tiểu Bảo lên đưa cho Trần Quế Chi. Tống Tiểu Bảo ngọ nguậy người dường như không muốn, trong miệng nói: "Cha, ôm một cái. Ta muốn cha, ta muốn cha!" Sức mạnh lưu luyến không rời này, nhưng thật ra khiến cho Tống Thiêm Tài chua xót một phen.

Chẳng qua, sau khi Trần Quế Chi hứa hẹn làm bánh bột nếp cho Tống Tiểu Bảo ăn, Tống Tiểu Bảo lập tức vui vẻ được ôm đi mặc quần áo. Tống Thiêm Tài thấy thế cười mắng: "Thằng nhóc thối, tình cảm với lão tử ta còn so ra kém một miếng bánh nếp, về sau không bao giờ mua đồ ăn cho ngươi nữa."

Tống Tiểu Bảo lỗ tai vẫn rất thính, lập tức sốt ruột quay đầu xoa dịu Tống Thiêm Tài: "Ta lấy bánh cho cha ăn. Cha ăn!"

Nghe nhi tử nói như vậy, Tống Thiêm Tài lập tức lâng lâng, nói với Tống Tiểu Bảo: "Ngoan, Tiểu Bảo tốt nhất, đi mặc quần áo trước đi. Chút nữa ăn mì với cha, sau đó lại bảo nãi làm bánh cho ngươi ăn."

Tống Tiểu Bảo lúc này mới tràn đầy vui mừng đi theo Trần Quế Chi ra ngoài thay quần áo, mà Tống Đại Sơn cũng chắp tay sau lưng bước vào phòng. Nhìn Tống Thiêm Tài khí sắc không tồi, hắn yên tâm gật đầu, sờ sờ tay áo, mở miệng nói: "Thiêm Tài, nương ngươi nói với ta ngươi cho nàng hai mươi lượng ngân phiếu. Là cha vô dụng, còn bắt ngươi trợ cấp tiền bạc trong nhà. Ngươi yên tâm, chờ thu hoạch vụ thu xong, chúng ta sẽ có thể hoãn một hơi. Ngươi bây giờ còn trẻ, ta và nương ngươi còn có thể làm cho ngươi thêm 10-20 năm. Chờ tích cóp đủ tiền bạc, ngươi lại tiếp tục khoa cử. Chúng ta đã thương lượng qua, muốn cho ngươi tiếp tục tới thư viện đọc sách, hoặc ở trấn trên làm trợ giảng cũng được. Dù sao cũng không thể để hoang phế học vấn của ngươi."

Tống Thiêm Tài trong lòng thiếu chút nữa biến thành màu gan heo. Bắt hắn cả ngày học tứ thư ngũ kinh niệm chi, hồ, giả, dã, đây không phải nói giỡn ư? Người quý ở biết tự mình hiểu lấy. Bắt hắn đi học làm văn nhân cổ đại, không phải là tự làm xấu mặt mình sao. Còn dạy học và giáo dục, một tên quê mùa cục mịch như hắn, cho dù có ký ức của nguyên thân cũng chỉ là nuốt chửng cả quả táo, biết mỗi tí da lông. Nếu thật đi dạy học, kia quả đúng là lầm lỡ con cháu nhà người ta. Mà Tống gia cũng không phải quan lại phú quý gì, có thể nuôi nổi người nhàn rỗi.

Một đứa con trai đã thành niên như hắn không nuôi gia đình, chẳng lẽ còn muốn hắn ăn không ngồi rồi, dùng tiền cha mẹ vất vả làm ra để sống thanh nhàn. Chuyện như vậy, Tống Thiêm Tài có chết cũng không làm được. Cho nên, Tống Thiêm Tài lắc đầu nói: "Cha, ta nghĩ rồi, chuyện đọc sách về sau cứ coi như sở thích mà làm. Hiện giờ ta đã có công danh tú tài, cũng có thể miễn điền thuế lao dịch. Lần này khoa cử, nhi tử thiếu chút nữa đã không về được, tri phủ cùng các quan viên khác đấu đá lại liên luỵ tới tận ta. Quan trường lục đục với nhau như vậy, ta một hoàn toàn không có căn cơ hai không có nhân mạch, cho dù may mắn có thể làm quan, sơ sẩy một cái là phải liên luỵ tới người trong nhà. Không bằng như bây giờ, ta có công danh trong người, ở trong thôn cũng đủ dùng, đồng ruộng trong tay cũng đủ nuôi sống một nhà chúng ta. Hơn nữa, ta còn có biện pháp kiếm tiền khác, nhất định có thể khiến ngươi và nương trải qua một cuộc sống ngày càng tốt đẹp."

Tống Đại Sơn lại không đồng ý, mở miệng nói: "Thiêm Tài, làm ruộng là cả đời phải mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, ngày nào cũng đều mệt đến không duỗi nổi eo. Ngươi thân thể ốm yếu, lại là tú tài công, sao có thể chịu khổ như vậy được. Ta thấy ngươi vẫn nên đi đọc sách đi, tay ngươi chính là dùng để cầm bút. Ngươi cảm thấy quan trường không dễ lăn lộn cũng không sao hết, nhà chúng ta cũng không thiếu ăn thiếu mặc, ngươi ở nhà đọc sách cũng được."

Nghe Tống Đại Sơn nói xong, Tống Thiêm Tài lại cười: "Cha, ta cũng không tính toán toàn bộ tự mình làm. Chỉ có hai người chúng ta, trong nhà đồng ruộng nhiều như vậy đương nhiên là không lo liệu hết quá nhiều việc. Đến lúc đó mệt mỏi chính mình là một phương diện, chậm trễ thu hoạch vụ thu liền không ổn. Ta định ra tiền mời người làm công nhật. Gần đây có rất nhiều hộ đất ít người nhiều, chỉ cần giá thích hợp sẽ có rất nhiều người tới làm. Cha và ta đến lúc đó chỉ cần tới trông coi là được. Còn chuyện tiền bạc thì cứ giao cho nhi tử. Chờ nhi tử thân thể khoẻ lại, tự nhiên sẽ có biện pháp kiếm tiền."

Tống Đại Sơn vừa muốn nói gì nhưng lại bị Trần Quế Chi đẩy đi ra ngoài, trong miệng lầu bầu Tống Đại Sơn không biết hưởng phúc. Nhi tử có hiếu tâm, nói gì làm gì bọn họ làm cha mẹ nghe theo là được, chẳng lẽ còn muốn cự tuyệt một mảnh hảo tâm của nhi tử.

Tống Thiêm Tài nghe Trần Quế Chi nói, bỗng nhiên lại cảm thấy địa vị của hắn với cha mẹ lại sụt giảm, cảm giác quỷ dị trong đó đến tột cùng là sao đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.