Buông bỏ một người, là một quá trình lặp đi lặp lại. Chỉ hạ quyết tâm một lần thì không có tác dụng, mà phải cắt bỏ những vấn vương ấy mỗi một lần dao động, mỗi một lần quan tâm, cuối cùng mới có thể thật sự buông bỏ được.
Kể từ lúc Phạm Giang hạ quyết tâm cho tới lúc buông bỏ hoàn toàn, mất tới trọn vẹn nửa năm. Nhưng trong nửa năm này, cô không chỉ làm mỗi chuyện này.
Phạm Giang bắt đầu thử viết lyrics với các phong cách khác, vì vậy đã buông bỏ kha khá các trò giải trí vô dụng. Vì để viết lyrics có liên quan tới đạo Phật cho một bài hát, cô có thể lật xem cả một đống sách vở. Nếu để miêu tả tỉ mỉ một áng văn cổ, cô còn có thể đọc thông cả quyển lịch sự.
May mà sự vất vả ấy không hề lãng phí, trước khi viết lyrics thì chịu đủ mọi vất vả, nhưng sau đó thì những lời gièm pha lyrics cũng ít đi nhiều, con đường chuyển mình của Phạm Giang thoải mái hơn các vị tiền bối nhiều.
Dần dần, cô không còn là đại diện cho phái khổ vì tình nữa, khi người ta nhắc đến cô cũng không đính kèm cô bên cạnh Hứa Diên như thể cô là món đồ mua một tặng một để anh quảng cáo cho sản phẩm nữa. Phạm Giang và Hứa Diên thi thoảng cũng sẽ hợp tác, đúng như cô đã nói với Trần Cát, giá cả hợp lý thì cái gì cũng dễ nói, dù sao cô còn mong lúc trẻ có thể vất vả một chút, có thể sớm ngày đạt được ước mơ tự do tài chính. Hơn nữa… Hứa Diên đúng là một người hợp tác khiến người ta rất yên tâm.
Chỉ là, cô sẽ không dồn tâm huyết nhiều nhất cho anh nữa.
Hứa Diên gọi điện thoại tới chúc mừng bài hát mới của cô cùng đối tượng hợp tác bán chạy.
Phạm Giang nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh ở đầu bên kia thì có chút bồi hồi. Thực ra nửa năm này, sau khi Hứa Diên quay trở về vị trí bạn bè, anh đối xử với cô dịu dàng hơn trước nhiều. Nghĩ lại thì sau khi biết cô đã từ bỏ suy nghĩ kia, Hứa Diên cũng không cần miễn cưỡng bản thân cố ý xa cách làm gì, ngược lại để lộ ra bản tính dịu dàng của mình, cũng khá tự do.
Nghĩ vậy, Phạm Giang cảm thấy mình dừng lại kịp lúc để tránh tổn thương, hành động rút mình ra khỏi vừa lợi cho người khác lại lợi cho mình.
Nếu Hứa Diên biết cô đang nghĩ gì, cùng lắm cũng chỉ có thể cười khổ hai tiếng, nhưng giờ phút này anh vẫn không biết, nên vẫn có thể tiếp tục nói: “Anh nghe đi nghe lại bài đơn khúc suốt mấy ngày, lần này em viết lời rất hay, nếu không phải em viết lời thì bài hát này cũng sẽ không hot như bây giờ.”
Mỗi một câu anh nói đều là lời thật lòng, nhạc hậu bối viết quả thật rất tốt, khiến cho vị tiền bối như anh cũng cảm thấy nguy hiểm, nhưng nếu nói hậu bối có thể sánh ngang với anh thì cũng chưa đủ trình. Anh thích bài hát này, chỉ bởi vì sự tài năng của Phạm Giang.
Được người khác khẳng định chắc chắn sẽ vui, dù cho biết rõ lúc Hứa Diên chúc mừng cô dù sao cũng là vì khách sáo, cũng không thể nói là cô viết lời không hay được, Phạm Giang vẫn không nhịn được mà mím môi cười. Sau khi cười xong, cô thành thục nịnh nọt lại Hứa Diên chuẩn như một người làm ăn, cô cũng chúc mừng thành tích bài hát mới của anh rất tốt.
Hứa Diên lại nhẹ nhàng nói: “Đó không phải bài hát hay nhất của anh.”
Những bài hay nhất, anh đều để lại để hợp tác cùng cô, đợi cô viết lời, nhưng những lời hay nhất cô đã không còn viết cho anh nữa rồi.
Phạm Giang không nghiên cứu sâu xa câu nói này, chỉ cười rồi hỏi han, nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại này. Cô từng rất nhạy cảm với mỗi một câu một từ của Hứa Diên, từ một chữ, cô có thể suy đoán ra cả ngàn cả trăm cảm xúc. Nhưng kể từ khi cô cam tâm buông bỏ, cô bèn thu lại những chiếc dây cảm xúc ấy, không kết luận một cách vô căn cứ, không còn những suy nghĩ kỳ lạ.
Cuộc gọi với Hứa Diên mới kết thúc chưa được bao lâu, ngôi sao mới vừa hợp tác lại gọi điện thoại cho Phạm Giang. Chàng thanh niên nhỏ hơn Phạm Giang hai tuổi, đương độ tuổi non nớt như ép được ra nước, lúc cười có một chiếc răng hổ, dáng mạo khiến người khác phải rung động.
Chàng thanh niên trò chuyện này kia với Phạm Giang, cuối cùng mới cố tình giả vờ vô ý muốn mời Phạm Giang ăn một bữa cơm. Tuy là chàng thanh niên tốt xấu cũng đã lôi một cái cớ ra để làm màn che, nhưng Phạm Giang không ngây thơ tới mức tưởng là thật.
Phạm Giang do dự một hồi, cuối cùng vẫn khéo léo từ chối, giả vờ như không phát hiện ra sự thất vọng trong giọng nói của chàng thanh niên.
Người hâm mộ của chàng trai trẻ không nhiều bằng Hứa Diên, nhưng số lượng fans bạn gái lại nhiều hơn Hứa Diên nhiều. Dù sao Hứa Diên không thích phối hợp với công ty thực hiện quá nhiều hoạt động về các bài hát, cũng lười xây dựng hình ảnh trong mắt công chúng. Nhưng chàng trai trẻ lại rất có tâm huyết với việc này, làm ca sĩ, làm cả diễn viên, ngoài lúc mệt mỏi ra còn có tinh thần diễn tròn hình tượng mà fans thích nữa.
Phạm Giang bái phục cậu, nhưng cô không nguyện ý vì chút khâm phục này mà đục nước béo cò. Dù sao chàng thanh niên vẫn còn trẻ, có lẽ vẫn chưa nghĩ tới việc nhóm người hâm mộ của mình liệu có chấp nhận việc cậu yêu đương lúc này không, và cả người nắm lấy tay cậu sẽ phải chịu áp lực nặng nề tới nhường nào. Dẫu sao vẫn là người trẻ.
Và Phạm Giang không muốn nhận lấy sự đau khổ này.
Đương nhiên, suy xét tới cùng, vẫn là bởi cô không thích cậu, không thì sao có thể dừng lại tại đây, đến thử còn không muốn nữa là.
Nhưng sự xuất hiện của chàng thanh niên đã nhắc nhở Phạm Giang, mối tình yêu đơn phương không thành công trước đó với cô chỉ là quá khứ, nếu như có thể gặp được người khiến cô lại rung động lần nữa, có lẽ cô nên nắm chắc cơ hội, mở ra một trang mới của cuộc đời.
Đối với Phạm Giang mà nói, mỗi một ngày mà hiện giờ cô sống, đều là một ngày mới, một ngày đáng để hi vọng. Nhưng với Hứa Diên mà nói, anh bị trói buộc bởi quá khứ, đã tròn nửa năm không tiến về trước rồi.
Điều có lợi duy nhất của việc tình cảm không thuận lợi đó là, trong nửa năm nay anh kiếm được nhiều tiền vô kể, viết ra được không ít ca khúc kinh diễm. Có lúc, nửa đêm anh ngồi trong phòng đàn, đàn hát từng bài từng bài hát trong quá khứ, cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ, năm đó khi Phạm Giang viết ra những ca từ này, có phải cũng sẽ nhớ tới anh như bây giờ anh nhớ đến cô khi sáng tác không.
Nói ra cũng đáng cười, Hứa Diên thất tình nửa năm, đau lòng nửa năm, xung quanh chẳng ai biết. Bọn họ đương nhiên nhận ra Hứa Diên lạnh lùng hơn trước kia, nhưng Hứa Diên chưa từng làm khó ai, bọn họ cũng không nghiên cứu sâu xa, thế nên chẳng ai nhận ra sự khác biệt của anh.
Người duy nhất hơi hơi nhận ra là Trần Cát, ba tháng cước cũng đã kết thúc hợp đồng một cách hoà bình với Hứa Diên rồi. Kết thúc hợp đồng là do Hứa Diên nhắc tới, ban đầu Trần Cát không đồng ý, mãi đến khi Hứa Diên nói với anh ta: “Anh Trần, đúng là anh đã đi cùng em từ lúc chưa có gì, nhưng nói ngược lại, lẽ nào em không cùng anh vượt qua những trở ngại sao? Bây giờ mấy lứa mới trong tay anh đều rất có tiềm lực, nói không chừng ngày nào đó có thể một bước lên trời, nhưng nếu là anh năm đó, anh có lòng tin ký kết với bọn họ không? Những chuyện anh làm vì em suốt mất năm nay, bất kể kết quả tốt hay xấu, em đều ghi nhớ tấm lòng đó của anh, nhưng em chưa từng cảm thấy em nợ anh điều gì, anh nói xem đúng không?”
Đã nói đến nước này, Trần Cát cũng cảm nhận được quyết tâm kết thúc hợp đồng của Hứa Diên, hiểu rõ bây giờ kết thúc hợp đồng, sau này dù sao vẫn là chia tay trong hoà bình, anh ta vẫn nắm trong tay được một luồng quan hệ nên mới cắn răng đồng ý.
Nhưng khi nhìn lại thời thế lần nữa, trong lòng anh ta vẫn tức, khó tránh sẽ châm biếm Hứa Diên mấy câu: “Đầu tiên là Phạm Giang rời khỏi cậu, giờ lại đuổi tôi đi, phá tan loạn xạ các thành viên nòng cốt lúc trước, cậu định làm người neo đơn à?”
Nhắc tới Phạm Giang, trong lòng Hứa Diên mới rung lên. Anh hiểu rõ, cho dù Trần Cát là một trong những lý do khiến Phạm Giang rời khỏi anh, nhưng đó cũng chỉ là một cái lý do nhỏ nhoi, nguyên nhân căn bản vẫn là bản thân anh.
Nhưng chuyện sai là đã sai rồi, anh phải sửa lại từng cái một.
Hứa Diên không trực tiếp trả lời lời của Trần Cát, mà là giải thích nguyên nhân mình kết thúc hợp đồng với anh ta, coi như là sự quan tâm cuối cùng dành cho người bạn cũ: “Thực ra cách chúng ta giải quyết mọi chuyện luôn khác nhau, lúc trước em thấy em có thể nhịn được, nhưng giờ em đã hiểu. Nếu như một chuyện cần phải nhẫn nhịn mới có thể tiếp tục thực hiện, thì có lẽ vốn nó đã không đúng, càng kéo dài, sẽ càng xảy ra nhiều chuyện khiến người khác hối hận thôi. Không phải anh sai, mà là quả thật chúng ta không phù hợp để hợp tác với nhau.”
Có lẽ sau này Trần Cát sẽ hiểu, nhưng lúc đó anh ta không hề cảm thấy Hứa Diên đang tận dụng hết mọi khả năng để chừa lối lui cho anh ta.
Sau khi hai người đường ai nấy đi, cánh truyền thông lại xào lại tin tức của Hứa Diên và Nhiếp Lăng Tử, mức độ cũng không quá đáng lắm, nhưng thỉnh thoảng Hứa Diên nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Hứa Diên không nghĩ tới chuyện vặt vãnh này có liên quan tới Trần Cát hay không, một là chuyện này cũng không phải chuyện gây ra tổn thương quá lớn gì, hai là Trần Cát và Nhiếp Lăng Tử với anh đều đã là người trong quá khứ, thực sự không đáng để anh để tâm.
Hứa Diên nghĩ, lòng tự tôn của anh vốn không đáng tiền, nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn là người giữ lòng tự tôn không đáng giá ấy mà sống. Năm đó khi chia tay Nhiếp Lăng Tử, anh đã từng hỏi tại sao, Nhiếp Lăng Tử không trả lời, anh cũng chẳng hỏi nữa. Cho dù bởi vì bị đá một cách không có lý do khiến anh sống trong đau khổ và không cam tâm trong một thời gian dài, anh vẫn không có ý định đặt lòng tự tôn xuống và hỏi lại lần hai. Mà đến ngày hôm nay, nguyên do đối với anh đã chẳng đáng gì, bởi vì anh chẳng còn chút tình cảm nào còn sót lại dành cho Nhiếp Lăng Tử.
Anh vốn định dùng cách tương tự để buông bỏ Phạm Giang, dù sao Phạm Giang sau khi đưa ra quyết định, trông có vẻ vui hơn trước rất nhiều. Anh không có tự tin có thể làm gì tốt hơn điều này.
Bởi vì đã dự đoán được kết quả thất bại, nên ngay từ ban đầu Hứa Diên đã chọn buông tay, miễn cho lại xé toạc chút tôn nghiêm đáng thương kia.
Anh đứng ở vị trí một người bạn, giữ khoảng cách không xa không gần với Phạm Giang, nhẩm từng tần số, thỉnh thoảng lại quan tâm cô trong phạm vi mà người khác không thấy kỳ quái.
Hứa Diên những tưởng vậy là đủ rồi, dù sao trước đó bọn họ cũng như vậy, không gần không xa, chỉ cách một bước, nhưng lại khiến anh dần dần cảm thấy mãn nguyện. Nhưng đến khi làm vậy thật, anh mới nhận ra mình sai rồi. Bây giờ hoàn toàn khác lúc trước, điểm khác biệt lớn nhất, là Phạm Giang không thích anh nữa. Đôi mắt vốn luôn nhìn anh kia, giờ phút này đã chất chứa thêm nhiều nhân vật và cảnh tượng khác, nhưng lại không còn chỗ cho một người bé nhỏ như anh.
Mà sự ngắm nhìn be bé này, lại thay đổi cả thế giới của anh.
Hứa Diên đã đưa ra một quyết định mà trước giờ anh chưa từng nghĩ tới.
“Anh thích em, bắt đầu thích em từ lâu rồi trước khi anh bắt đầu nhận ra. Nhưng anh yếu ớt, sau khi ngờ ngợ nhận ra em thích anh, phản ứng theo bản năng lại là dừng chân ở đây. Bởi vì anh sợ nếu anh đòi hỏi quá nhiều, ngược lại sẽ đánh mất cả những gì đã từng có. Nhưng anh lại quên nghĩ cho em, nghĩ xem có phải em nguyện ý tiếp tục thích anh trong tình huống không nhận được bất kỳ phản hồi nào hay không. Thế nên mất đi em, anh đáng.”
“Rất nhiều người nói, nếu một người nào đó thực sự thích một ai, anh ta sẽ chủ động. Anh đoán là em cũng nghĩ thế, thế nên em lựa chọn buông tay. Anh trong quá khứ không hề tin câu nói này, nhưng giờ phút này, anh lại thấy có lẽ nó đúng. Bởi vì cuối cùng khi anh đứng ở đây, vẫn nôn nao muốn gặp được em. Không màng tới việc bị em từ chối, có khi từ giờ cũng không thể làm bạn được nữa, nhưng anh vẫn muốn tỏ tình với em.”
Anh đến trước cửa nhà Phạm Giang, nhìn khoá mật mã kia, vừa buồn cười vừa chua xót.
Hứa Diên hít sâu một hơi, ôn đi ôn lại mấy lời mình đã chuẩn bị sẵn ở trong lòng, rồi ấn chuông cửa.
Đối với tôi, câu chuyện đến đây là kết thúc.
Tên truyện là Một thuyền chìm trăm buồm giương, hàm ý cũng đã giải thích đại khái ở cuối chương bốn. Ban đầu tôi định viết một câu chuyện máu chó đơn giản nhưng lại vui vẻ. Sau khi cô gái tỉnh ngộ, chàng trai lại rơi vào lưới tình.
Còn về sau này, bọn họ có ở bên nhau hay không, sẽ dây dưa với nhau dài hay ngắn, thì đã là một câu chuyện khác, vượt xa phạm vi mà tôi có thể miêu tả.
Phạm Giang học được cách quyết đoán, không có được người mình yêu không phải là sự thiếu sót và không cam tâm của cô, chỉ là một khoảng quá khứ cầm lên được thì bỏ xuống được. Bất kể sau này Hứa Diên có thích cô hay không, thì những gì mà cô trải qua đã được đặt dấu chấm trọn vẹn bởi sự buông tay.
Hứa Diên cũng bắt đầu hiểu ra một đạo lý, trong chuyện tình cảm, con người không thể nào không bị tổn thương, thỉnh thoảng cũng nên đặt cược lòng tự tôn để thử một lần. Cầu mà không được đúng là nên buông tay, nhưng không chịu mạo hiểm, chỉ đợi người khác đánh đổi là điều đáng buồn.