Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 36: Tân hôn




“Cái gì cơ? Cậu nói lại xem!”

Lạc Di Nhiên sửng sốt như gặp phải chuyện kinh thiên động địa lắm, vừa lúc nãy hắn lướt điện thoại nên không nghe rõ lắm, chắc chắn đã nghe nhầm rồi.

“Tôi và Y Y kết hôn rồi!”

Dường như chưa đủ thuyết phục, Ôn Hạo Hiên lôi ra giấy đăng ký kết hôn của bọn họ, khuôn mặt đắc ý huênh hoang đến ngứa đòn.

Từ bây giờ hắn là người đã vợ!

“Chuyện quỷ quái gì đây? Ôn Hạo Hiên rốt cuộc cậu cho cô ta ăn phải cái gì rồi? Mới ngày nào cô ta còn tránh câu như tà cơ mà? Mẹ kiếp cô ta có kết hôn với nam nhân khác cũng không khiến tôi bất ngờ bằng việc kết hôn với cậu!!!”

Lạc Di Nhiên không thể tin nổi chuyện đang xảy ra, anh vươn tay tới định soi xem chứng nhận kết hôn có hình thù như nào.

“Mẹ kiếp cậu đừng có chạm vào!”

Thứ thiêng liêng đáng trân quý này hắn sẽ đóng khung trưng bày trong tủ kính.

Lạc Di Nhiên khinh bỉ khuôn mặt có chết cũng không nuối tiếc của hắn. Anh phong lưu ở ngoài đã quen, nghĩ đến việc một tờ giấy có thể trói buộc có thể dễ dàng trói buộc mình là thấy bức bách rồi. Có lẽ một ngày đẹp trời nào đó Lạc Di Nhiên sẽ kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối, xinh xắn, gia giáo tốt không quá nhàm chán, một cuộc hôn nhân mang tính vụ lợi, triệt để lợi dụng thế mạnh đối phương với anh mà nói chuyện ‘trọng đại’ này không đáng để lưu tâm.

Ôn Hạo Hiên và Mộng Dao Y đăng ký kết hôn nhưng không tổ chức đám cưới, hai bên gia đình hẹn gặp riêng tạm chứng nhận cho hôn nhân của hai đứa con.

Không giống lúc ra mắt ba mẹ cô, cuộc gặp giữa con dâu và bố chồng phải nói rất hoà thuận và vui vẻ.

Ôn Minh Triết hoàn toàn không nghi hoặc gì về cô con dâu đột nhiên xuất hiện này, từ đầu đến chân Mộng Dao Y, ông còn lo sợ con trai lãnh đạm của mình còn không xứng con nhà người ta nữa đó.

Vì muốn mối hôn sự được thuận lợi, ba Ôn xuống nước nịnh nọt ba Mộng hết lời, ngoài mặt ba Mộng vẫn cau có nhưng biết là không thể ngăn cản ý của con gái yêu cũng nhanh chóng cho qua, còn mẹ Mộng và bà ngoại không khỏi vô thức liếc xuống bụng cô, mặc cho giải thích gãy lưỡi nhưng việc kết hôn vội vàng vẫn khiến hai người phụ nữ suy diễn rất nhiều.

Sau cuộc gặp gỡ giữa hai gia đình, Mộng Dao Y cũng thu xếp về nhà Ôn Hạo Hiên, bắt đầu cuộc sống vợ chồng son, cô đã đinh ninh rằng không có thay đổi gì nhiều như trước đây, nhưng không, mọi thứ thay đổi 180 độ vai vế giữa hai người giống như là tráo cho nhau vậy.

“Cái này…” ăn được không thế? Câu sau đã được Mộng Dao Y lược bỏ.

Đĩa ăn trước mặt không biết Ôn Hạo Hiên làm cách nào đã không thể nhận dạng được là thứ gì nữa rồi.

“Anh xin lỗi…”

Ôn Hạo Hiên xấu hổ ôm mặt, ngày đầu cô ấy về đây, hắn ra vẻ muốn tự tay xuống bếp, rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này hắn không chỉ xem mỗi công thức không mà còn nhìn video bếp trưởng làm mẫu nhưng càng dần món ăn của hắn…càng lúc càng lạ lắm!

Mộng Dao Y ngó qua khu bếp nấu, bát đĩa ngổn ngang, xoong chảo úp len nhau chất bừa, nguyên liệu thừa vương vãi lẫn cả vỏ rác lấp kín thành bếp, cả phòng đều hơi mù khói, dầu và cháy.

Cô để ý những ngón tay của Ôn Hạo Hiên còn dán vội băng cá nhân, mỗi lần nấu nướng cứ như là mỗi lần từ chiến trận trở về. Hình ảnh bây giờ làm cô nhớ đến những ngày đầu làm vợ, để chiều lòng chồng và được khen ngợi cô cũng đã vất vả một thời.

Kết cục, bọn họ đành đem đổ đĩa đồ ăn của Ôn Hạo Hiên, lụi cụi dọn dẹp lại căn bếp, gọi đồ ăn bên ngoài về.

Bữa tối đầu tiên vất vả lắm mới trôi qua.

Ôn Hạo Hiên nhìn một lượt căn phòng hai vợ chồng, đột nhiên nổi lên một trận chua xót, đây không giống phòng của cặp vợ chồng mới cưới chút nào hết. Không có ảnh cưới, ngay cả ảnh chụp chung hay ảnh riêng của cô cũng không, chăn ga giường màu tối là loại thường ngày hắn vẫn dùng, không có lấy một chữ hỉ hay bất cứ thứ gì gợi đến rằng bọn họ đã kết hôn.

Vì bận rộn cả tối, Mộng Dao Y vẫn chưa kịp gỡ hành lý, quần áo đồ dùng cá nhân vẫn gọn gàng nằm trong vali để đại một góc.

Lẽ ra hắn phải làm tốt hơn thế này.

“Hiên? Anh sao thế?”

Thỉnh thoảng Mộng Dao Y lại thấy hắn bần thần, giống như người không có sinh khí.

Ôn Hạo Hiên rất muốn nói mình đang bất an nhưng lại không muốn cho cô biết dáng vẻ vô dụng của mình. Lời nói đầu môi sẽ trở thành vô dụng nếu hắn không chủ động làm gì đó.

Hắn không muốn cô chịu thiệt thòi gì vì cưới hắn.

“Mai chúng ta đi mua sắm nhé, trang hoàng lại phòng tân hôn, chúng ta không tổ chức đám cưới nhưng ít ra cũng phải có ảnh cưới đúng không? Anh sẽ liên hệ với studio, sẽ thực hiện tuỳ theo lịch trình của em đảm bảo không vướng bận công việc hay khiến em kiệt sức.

Tuần trăng mật thì sao? Em có dự định muốn đi đâu không? Bên Mỹ đang chịu ảnh hưởng của bão không phải lựa chọn tốt để đi, khu vực Châu Á thì sao? Châu Âu cũng được đấy, thời điểm này khí hậu bên Hà Lan rất tốt.”

Ôn Hạo Hiên có rất nhiều dự định, nếu Mộng Dao Y có ý kiến gì, hắn sẽ vạch sẵn kế hoạch thực hiện bằng hết.

“Em muốn ga giường màu hồng be, còn muốn đặt thêm một chiếc sofa nhỏ ở cửa sổ nữa, muốn chụp ảnh cưới ở ngoài trời, trang phục phải là đồ em thiết kế và chuẩn bị, ừm…Hà Lan có vẻ rất tốt.”

Mộng Dao Y có thể cảm nhận được niềm phấn khích đang cố gắng kìm nén của Ôn Hạo Hiên, cô không quá yêu cầu gì nhiều, nhưng nếu đã là điều hắn muốn cô rất vui vẻ thực hiện theo.

“Hiên à, tân hôn vui vẻ nhé! Cuộc sống sau này nhờ vào anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.