Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 27: Nghiệt duyên




Phó tổng giám đốc Ôn thị - Ôn Minh Đạo đột ngột từ chức.

Trong giới doanh nhân, đây hiện là chủ đề nóng được đem ra bàn tán nhất, là chủ động từ chức nhưng có nguồn tin cho rằng, ông ta nghỉ việc là do phía trên trực tiếp chèn ép. Mà phía trên chỉ có Ôn tổng tức là Ôn Hạo Hiên – cháu ruột của Ôn Minh Đạo tranh chấp thương trường còn lục đục nội bộ gia đình. Nhưng có lẽ vì giữ lại thể diện cuối cùng mà lấy lý do cá nhân tự xin thôi việc.

Tập đoàn Ôn thị lẫy lừng rung chuyển tài chính cả nước là do một tay Ôn Minh Triết – ba của Ôn Hạo Hiên dựng nên. Ôn Minh Đạo là anh trai của Ôn Minh Triết, chức vị phó tổng giám đốc của ông ta nói thẳng ra là có ‘quan hệ người nhà’.

Từ khi cựu chủ tịch lui về, ông nhường toàn quyền cho con giai độc nhất, việc này khó tránh đã làm mất mặt Ôn Minh Đạo người có cái tôi cao ngất được coi là trưởng bối lại cúi người dưới con cháu mình.

Ôn Hạo Hiên không hề đặt danh nghĩa ‘người một nhà’ vào công việc, sự quyết đoán và tàn nhẫn của hắn còn hơn cựu chủ tịch, cho nên với năng lực chưa đủ xuất chúng của Ôn Minh Đạo, Ôn Hạo Hiên không ngần ngại gây thù với ông ta.

Khi Mộng Dao Y tiếp quản, Ôn Minh Đạo như được tiêm máu gà, dùng những sự bất công, nhục nhã từ xưa trở thành vũ khí tấn công cô. Ông ta còn không thèm giấu tham vọng muốn nuốt lấy công ty, ngang nhiên đối địch với cô. Có thể nói ông ta coi Mộng Dao Y giống như bao rác có bảng tên là Ôn Hạo Hiên để xả giận và phỉ nhổ.

Mất kha khá thời gian để xử lý con cáo già đó, một kẻ tham lam huênh hoang, ông ta đã trả giá vì coi thường kẻ yếu là cô.

Mộng Dao Y từng nghĩ mình có nên đánh tiếng ám chỉ Ôn Hạo Hiên về Ôn Minh Đạo không nhưng cô lấy cơ sở nào và tư cách gì để nói chứ?

Thật tốt, giờ đây Ôn Hạo Hiên đa loại bỏ được mầm mống gây hoạ.

Mộng Dao Y không khỏi nở nụ cười chua xót.

Quả nhiên con đường của hắn sẽ thuận lợi hơn nếu không có cô.

Sau khi kết hôn cô luôn muốn trở thành một người vợ kiểu mẫu, hậu thuẫn chồng ở phía sau nhưng nhìn lại về năm năm đó, cô chỉ ở yên trong ổ, quanh quẩn những việc nhà làm mãi không hết. Ôn Hạo Hiên thì ra chỉ lấy về một con ô sin, hoặc một người vợ vô dụng ăn bám thôi.

Mộng Dao Y mím môi, nếu cô không ngu muội cố chấp, thì họ sẽ không đến bước đường cụt này, sự ra đi của hắn mới khiến cô thấu, nỗi hối hận mà cô quyết không bao giờ quên, thứ để cô làm gương soi lấy, nhắc nhở bản thân không nên đến gần hắn.

Bọn họ chính là nghiệt duyên.

oOo

“Ba cho gọi con?”

Đang trong giờ hành chính, Ôn Hạo Hiên nhận cuộc gọi từ thư ký cá nhân của Ôn Minh Triết, yêu cầu hắn về nhà chính ngay lập tức. Không quá khó đoán là chuyện gì.

Ôn Minh Triết nhìn con trai một lúc lâu, công việc ở công ty chắc là hỗn loạn lắm, đôi mắt thâm cuồng như vậy còn tưởng một tuần chưa ngủ ấy, cả người toả ra mùi cafe nồng đậm, âu phục phẳng phiu gọn gàng cũng khó che đậy được thể trạng kiệt sức, mệt mỏi.

“Con bị thương à?”

“Vết thương nhỏ thôi ba!”

Ôn Minh Triết không khỏi bận tâm đến bàn tay trái đang phải bó bằng băng gạt kia, đứa con trai độc nhất của ông từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, bản thân người làm ba là ông lại quá bận rộn sự nghiệp. Thằng bé lớn lên hình thành tính cách lãnh đạm, gai góc. Hiện tại ông đã có thời gian để quan tâm đến con cái hơn nhưng Ôn Hạo Hiên đã không còn thời kỳ thèm khát sự yêu thương từ gia đình nữa rồi hoặc vốn dĩ thằng bé coi thường chính là sự bù đắp muộn màng này.

“Ba gọi con là vì vụ việc của bác cả ạ?”

Nhắc đến chuyện đại sự, Ôn Minh Triết thở dài não nề, ông biết rõ hai bên luôn ngầm đấu đá nhau, nhưng ông tin tưởng vào thứ gọi là máu mủ, Ôn Minh Đạo sẽ không làm gì quá đáng, nhưng cái lòng tin của ông bị dẫm đạp đến chướng đau.

Biển thủ, rửa tiền ông không thể ngờ, có nằm mơ cũng không dám nghĩ nữa.

Ôn Minh Triết rời khỏi công ty đã gần mười năm, mọi quyền hành định đoạt đều do con trai làm chủ, chuyện lần này cũng vậy, âm thầm tìm bằng chứng, ra chỉ thị đuổi việc nhưng vẫn cho Minh Đạo một thể diện tự viết đơn từ chức. Ở quyết định của Ôn Hạo Hiên, ông không có ý kiến, bản thân ông đồng tình nhưng thằng bé không hé răng nói nửa lời với ông trước, trực tiếp độc đoán loại bỏ bác ruột của mình.

“A Hiên từ trước đến nay con làm điều gì, ba đều tin tưởng vô điều kiện, việc lần này cũng vậy, chuyện Minh Đạo làm đều là nghiệp chướng của ông ta tạo ra. Con ra ngoài nhiều năm rồi, nên thường xuyên về thăm ông già này một chút đi!”

Ôn Hạo Hiên tinh thần mệt mỏi, mí mắt như muốn sụp đổ đến nơi, đưa ngụm trà đắng ngắt lên miệng rồi mới chậm chạp lên tiếng: “Con biết ạ!”

“Tuổi tác đã thành mấy bó rồi, dẫn một cô bạn gái về nữa đi! Đừng suốt ngày chúi đầu vào công việc nữa!”

Động tác của Ôn Hạo Hiên khựng lại, hắn rầu rĩ không nói gì, não bộ nhàn rỗi một chút đều không kìm được mà nhớ đến cô, người con gái làm hắn đau đến chết đi sống lại, hắn không biết phải làm gì, lựa chọn ra sao mới đúng nữa.

“Tuần tới là kỷ niệm 40 năm thành lập công ty về việc của bác con tìm cách đè nó xuống đi!”

Ôn Hạo Hiên gật đầu, suy nghĩ đến một vấn đề.

“Mộng gia liệu có tham dự không ạ?”

“Đương nhiên Mộng Khả Sâm sẽ đến rồi, lão già đó giờ còn rảnh rỗi hơn ba mà, dù trước đây bận rộn nhưng có năm nào ông ta không đến góp vui đâu!”

Nhắc đến bạn chí cốt, Ôn Minh Triết mới giãn cơ mặt một chút.

“Chỉ có chú Mộng thôi sao?” Ôn Hạo Hiên lẩm bẩm trong miệng nhưng Ôn Minh Triết nghe ra giọng điệu lạ lẫm từ hắn.

Vậy còn mong ai đến nữa?

Lão Mộng có đứa con gái độc nhất nghe nói rất xinh đẹp, có năng lực, còn trẻ đã xây dựng sự nghiệp riêng, lão ta luôn mồm không treo vợ trên miệng thì cũng là con gái rượu nói đến mức mà nhiều lúc Ôn Minh Triết muốn chọn lại giới tính cho Ôn Hạo Hiên luôn.

A Hiên từng dính scandal với cháu gái lão Mộng nhưng phía A Hiên đã tự đính chính phủ nhận rồi, đối tượng thực sự mới là con gái cưng của Mộng Khả Sâm?

Chắc không phải tinh thần rã rời không sức sống là vì con bé đó chứ?

Ôn Minh Triết ra vẻ nhìn thấu hồng trần, đúng rồi chỉ có tình si mới quật con trai ông ra nông nỗi này thôi.

Chốc nữa phải gọi điện dò hỏi lão Mộng mới được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.