Chương 59: Mưu kế của Cổ thị 10
Editor: Diệp
Nghe thấy lời của Cổ thị, khí thế quanh người Hạ Tử Thường càng lúc càng lạnh xuống.
Cổ thị không hề chú ý đến, nụ cười trên khóe môi nữ tử đối diện bà ta đã biến mất, đôi mắt đen láy trong suốt lạnh nhạt nhìn chằm chằm bà ta không ngừng liên thiên:
- Theo lý mà nói, mặc dù hiện tại ngươi đã ra ở riêng, nhưng ngươi vẫn có nghĩa vụ nuôi sống ta và cha ngươi. Cho nên, đã bán Khuynh Thành đi rồi ngươi cũng đừng nhớ thương đến con bé nữa. Nếu sau này chất nhi của ngươi thi đạt công danh sẽ nhớ kỹ một phần nhỏ giúp đỡ này của cô cô là ngươi, chắc chắn sẽ cho ngươi hưởng lợi.
Lời của Cổ thị vừa dứt, không khí trong phòng hoàn toàn lạnh ngắt, giống y như hầm băng.
- Ngươi vừa nói, bán ai cơ? Ta không nghe rõ?
Hạ Tử Thường nheo mắt, gằn từng chữ hỏi.
Khí thế lạnh lẽo sắc bén quanh thân nàng như muốn trực tiếp giết chết Cổ thị.
Trong thời khắc ấy, Cổ thị thật sự bị ánh mắt của Hạ Tử Thường dọa sợ.
Bà ta cảm thấy ánh mắt Hạ Tử Thường nhìn chằm chằm bà ta lúc này rất giống với ánh mắt của một con dã thú tàn bạo, bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến xé xác bà ta.
- Mẫu thân nói, muốn bán Khuynh Thành.
Kim thị bất ngờ lớn giọng nói bên tai Hạ Tử Thường, trong giọng nói của nàng ta còn mang theo sự chờ mong:
- Nếu bán Khuynh Thành, năm mươi lượng bạc, cũng đủ cho bảo bối nhà chúng ta đèn sách hai năm! Đại muội tử, cha mẹ đều lớn tuổi rồi, cả cái nhà này còn phải dựa vào đại ca ngươi chống đỡ, ngươi hẳn là nên cảm ơn đại ca ngươi đã tẫn hiếu với cha mẹ thay ngươi đấy!
- Cho nên, ta nên bán khuê nữ của ta đi, sao đó đưa bạc cho các ngươi, để các ngươi dùng số tiền đó cho đại bảo bối của Hạ gia các người học hành?
Mấy người này thật sự khiến nàng buồn nôn, mẫu thân vô sỉ mở lời cho cả một nhà vô sỉ.
- Tử Thường...
Hạ Nghiễm Khánh vẫn quyết định mở miệng, hắn ta nhìn Hạ Tử Thường với ánh mắt phiền muộn, ra vẻ nói vài lời sâu sắc:
- Mẫu thân cũng vì tốt cho ngươi thôi. Ngươi thử nghĩ xem, một mình ngươi nuôi nổi ba đứa nhỏ qua ngày sao? Thanh Mặc và Vân Dục còn có thể làm việc nặng, kiếm bạc giúp ngươi, nhưng Khuynh Thành có thể làm gì chứ?
Lời này, có vẻ như thật sự chạm đến chỗ đau trong lòng Hạ Tử Thường.
Ánh mắt nàng chuyển hướng về phía Hạ Nghiễm Khánh, ánh sáng lạnh trong mắt hơi động.
Những lời vừa rồi của Cổ thị hay Kim thị chỉ khiến nàng cảm thấy vừa buồn cười vừa phẫn nộ mà thôi, nhưng bây giờ, ngay cả Hạ Nghiễm Khánh cũng nói như vậy, trái tim nàng không thể khống chế được mà đau đớn, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
Đây là cảm xúc còn sót lại của linh hồn trong thân xác này trước đây.
Cổ thị và Kim thị không hề có chút quan hệ huyết thống nào với nàng.
Nhưng Hạ Nghiễm Khánh thì sao? Hắn ta chính là cha ruột của thân thể này đấy!
Hắn ta vào hùa với Cổ thị và Kim thị tính kế nàng, muốn cho nàng bán nữ nhi của mình đi, lòng dạ như vậy ác độc biết chừng nào chứ?
Trong nháy mắt, trong đầu Hạ Tử Thường xuất hiện một suy nghĩ độc ác.
Nàng chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Hạ Nghiễm Khánh, gằn từng câu từng chữ nói ra suy nghĩ trong lòng mình:
- Ngươi biết không? Ta thật sự muốn xé lồng ngực của ngươi ra để nhìn xem, có phải trái tim ngươi mang màu đen hay không.
Nếu không phải trái tim của lão già này màu đen, sao hắn ta có thể có suy nghĩ ác độc vô lý như vậy được chứ?
Lời nói của nàng rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Hạ Nghiễm Khánh rùng mình.
Sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch, nhìn Hạ Tử Thường bằng ánh mắt không thể tin nổi, thật khó tưởng tượng được tại sao nàng lại dám nói chuyện như thế với hắn ta.
- Hạ Tử Thường! Sao ngươi có thể nói chuyện với cha ngươi bằng cái giọng điệu đó hả?
Cổ thị trừng mắt nhìn Hạ Tử Thường, oang oang nói:
- Hắn là cha ngươi đấy! Ngươi nói chuyện với cha mình như vậy, không sợ bị sét đánh hay sao!
Chương 60: Mưu kế của Cổ thị 11
Lời của Cổ thị vừa dứt, Hạ Tử Thường liền giơ chân, đạp nát bàn ăn trước mặt.
Nước canh nóng bắn tung tóe hết lên mặt Hạ Nghiễm Khánh và Cổ thị ngồi đối diện.
Hạ đại bảo bối bị dọa cho giật mình khóc lớn lên, thấy món gà quay hắn thích ăn nhất cũng rơi xuống đất liền gào lớn hơn nữa:
- Gà của ta rơi xuống đất rồi! Gà của ta... Gà của ta!... Oa...Oa...
- Ngươi bị điên rồi à?
Kim thị lớn tiếng quát Hạ Tử Thường vừa luống xuống ôm Hạ đại bảo bối vào ngực dỗ dành.
- Ngươi là cái đồ nữ nhi bất hiếu! Ngươi ngươi ngươi...
Hạ Nghiễm Khánh bị chọc cho tức giận đến hai mắt trợn trắng, suýt nữa ngất đi.
- Ta phải đánh chết ngươi! Cái đồ tiểu tiện nhân này!
Lần đầu tiên bị người ta đạp nát bàn ăn thẳng mặt, Cổ thị lâp tức nổi điên, nhào tới muốn cào mặt Hạ Tử Thường.
Hạ Tử Thường nhạy bén trốn thoát, Cổ thị không kịp ổn định thân thể, ngã sấp xuống đất, răng cửa bị đập vào nền nhà vỡ mất nửa cái.
- Ai u ui... Đau chết ta mất! Đau chết ta mất!
Bị ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, Cổ thị vừa khóc vừa gào lên trút giận:
- Ta phải sống thế nào đây! Khuê nữ cũng dám đánh mẫu thân! Ta cầu cho ông trời mau trừng phạt cái thứ nữ nhi bất hiếu độc ác lớn gan Hạ Tử Thường này đi!
Cái dáng vẻ la lối khóc lóc này của bà ta không khác gì với Kim thị.
- Ta tuyệt đối không bán Khuynh Thành.
Hạ Tử Thường không để ý đến Cổ thị kêu gào, nhìn Hạ Nghiễm Khánh đang tức giận đến mức hít thở không thông nói:
- Ta bị các ngươi đuổi ra khỏi nhà, tiền báo hiếu chắc chắn ta sẽ không đưa. Nếu các ngươi không phục, có thể đến tố cáo ta với tộc trưởng Hạ thị, cũng có thể đến nhà thôn trưởng hoặc nha môn tố cáo ta!
Lúc trước Hạ Nghiễm Khánh và Cổ thị nhất quyết muốn đoạn tuyệt quan hệ với thân thể này nên đã đuổi nàng ra khỏi nhà, đồng thời còn mời tộc trưởng Hạ thị đến làm nhân chứng, ký kết văn tự.
Hiện giờ Hạ Tử Thường vẫn còn giữ một bản văn tự có chữ ký của Hạ Nghiễm Khánh, cho dù hắn ta và Cổ thị có thật sự tố cáo nàng cũng chắc chắn không thể thắng kiện.
Về phần có người nào mắng nàng bất hiếu hay không, Hạ Tử Thường hoàn toàn không quan tâm, nàng sống không phải để lấy lòng người khác, sống dưới ánh mắt của người khác.
Ngẩng đầu ba thước có thần linh, Hạ Tử Thường nàng làm người đường đường chính chính, chỉ cần không thẹn với lương tâm mình là được.
- Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi, Hạ Nghiễm Khánh, quản lý thê tử ngươi cho tốt, nếu các ngươi còn dám đến nhà ta làm ầm ĩ, có ý đồ xấu với hài tử của ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí. Thủ đoạn của ta, không phải thứ mà ngươi có thể chịu đựng nổi đâu.
Nói xong, Hạ Tử Thường cũng không thèm quan tâm Hạ Nghiễm Khánh sẽ phản ứng ra sao, trực tiếp quay người rời đi.
- Hạ Nghiễm Khánh! Ngươi nhìn khuê nữ mà ông đã cẩn thận dạy đỗ đi! Ngay cả cha mình mà nó cũng dám uy hiếp đấy!
Cổ thị gào lên với Hạ Nghiễm Khánh:
- Dù sao ta cũng mặc kệ! Tiền đặt cọc ta đã nhận rồi. Ngày mai Vương gia sẽ phái người đến đón Khuynh Thành, ngươi tự nghĩ cách đi!
Hạ Nghiễm Khánh sầm mặt, không nói gì.
Những lời vừa rồi của Hạ Tử Thường giống như một cái gai, nghẹn giữa cổ họng hắn ta.
Hắn ta không ngờ rằng, sẽ có một ngày, hắn ta và Hạ Tử Thường sẽ cãi nhau đến mức này. Cho dù trước đó hắn có đòi đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Tử Thường, đuổi nàng ra khỏi nhà, nàng cũng chưa từng làm loạn trước mặt hắn ta như vậy, chỉ đơn giản là khóc sướt mướt mấy ngày, sau đó liền dẫn bọn nhỏ rời đi.
Hiện tại khuê nữ này của hắn, tại sao lại biến thành như vậy chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không đúng?
- Đại tức phụ, mau đi gọi nàng ta tới đi.
Một lúc sau, Hạ Nghiễm Khánh hắng giọng nói với Cổ thị (?? Chỗ này lẽ ra phải là Kim thị chứ nhỉ?).