Một Thai Hai Bảo: Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 107: Chương 107




Ngón tay dài của Kỳ Hàn Lâm ở trên bàn gõ nhẹ theo tiết tấu.

Anh và Đình Tứ ở chung chừng mười năm, còn chưa từng thấy qua anh ta động tâm với một cô gái.

Bên cạnh Đình Tứ sạch sẽ đến ngay cả phụ nữ cũng không có.

Làm sao có thể đột nhiên động tâm với Lâm Mạn?

Vài phần sắc đẹp quả thật không giả, nhưng mà lý trí của Đình Tứ lạnh nhạt như thế, làm sao mà…

“Kỳ gia, nếu ngài có cách với Lâm Mạn, A Tứ thiếu gia là chắc chắn sẽ không…”

“Tôi có cách gì với cô ấy? Nếu không cần mắt nữa, có thể cho người khác.

” Kỳ Hàn Lâm lạnh lẽo hét một tiếng.

Bác Kiều: …

Ngài cũng đã ôm cô ta ngồi lên đùi rồi.

Tuy rằng ngài quay lưng lại, nhưng tôi thấy được.

Tuy răng tôi không nói, nhưng

ngài cũng không có thể mở to mắt mà nói mò được.

Gần như là bốn chữ ‘Tôi không tin đâu’ ở trên mặt của bác Kiều quá mức rõ ràng.

Kỳ Hàn Lâm thản nhiên nói: “Cô ấy chỉ là có chút thú vị mà thôi.

“Kỳ gia, nếu tiếp tục như vậy nũ’a, A Tứ thiếu gia rất có thể sẽ hỏi ngài đòi người.

” Bác Kiều nhắc nhở.

Đòi người?

Lâm Man là bảo mẫu của Mô

Tuyết, anh ta muốn cái gì?

Kỳ Hàn Lâm vẫn không đem lời nói của Bác Kiều đẻ trong lòng, huống chi, anh chỉ là là cảm thấy Lâm Mạn thú vị, mới kéo cô lại bên người trêu chọc một chút.

Đình Tử nếu thật sự muốn cưới về nhà, tùy anh ta thôi.

Đêm khuya.

Sau khi Lâm Mạn dỗ Tiểu Mộ Tuyết ngủ, thông qua hành lang dài quay lại phòng bảo mẫu của

mình.

Chợt, khúc quanh xuất hiện bóng của chiếc xe lăn.

Toàn bộ Kỳ gia có thể ngồi xe lăn thì chỉ có Dịch Thanh Vũ làm người thực vật đã lâu, đi một hồi dây thần kinh ờ chân sẽ đau đớn.

“Dịch tiểu thư.

” Lâm Mạn dừng bước lại, chào hỏi với cô ta.

“Buổi chiều anh Hàn Lâm đã nói gì với cô?”

“Bác sĩ Đình Tứ có ý với tôi, anh ta hoài nghi tôi câu dẫn bác sĩ

Đình Tứ.

Dịch Thanh Vũ vừa nghe được lời này, không khỏi nở nụ cười: “Được thôi, một khi đã như vậy cô cứ xác nhận nghi ngờ của anh ấy đi.

Lâm Mạn ngẩn ra.

Xe lăn xẹt qua trên thảm phát ra âm thanh ‘ xào xạc–‘.

Dịch Thanh Vũ đi tới trước mặt Lâm Mạn, ngả ngớn mà khinh thường nhìn Lâm Mạn: “Anh ấy không là thích cô sao? Cô cứ để anh ấy thích, chủ động đi lấy lòng

anh ấy.

101…

“Thế nào, gia cảnh của Đình Tứ cũng không kém, cô chướng mắt anh ta, chẳng lẽ là xem trọng anh Hàn Lâm?”

Lâm Mạn hít sâu một hơi, chịu đựng mà giải thích: “Dịch tiểu thư, nếu cô biết tất cả chân tướng thì nên hiểu được tôi ở đây chỉ là vì đứa nhỏ, vô luận là ai tôi cũng không có hứng thú.

“Vậy thì vì đứa nhỏ hy sinh một chút, hai người một người làm bảo mẫu một người làm bác sĩ, có gì không thể?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.