*) Bạch Liên hoa: ý chỉ những cô gái có tính tình yếu đuối, nhu nhược, vô dụng.
Buổi chiều, Vân Na mãn nguyện cầm lấy thư mời cô ta tha thiết ước mơ. Lại nhận được một cuộc điện thoải cảnh cáo của Lý Đông Cường.
Vừa bắt máy, đã nghe thấy tiếng chất vấn giận dữ từ đầu dây bên kia điện thoại.
"Vân Na à Vân Na, mày là cái thứ đê tiện hại người! Con mẹ nó, mày có biết mày chọc trúng nhân vật lớn nào không? Ông đây bị mày hại thảm!"
Cô ta nghe xong đầu óc mơ hồ, rõ ràng không hiểu gì cả: "Anh Cường, sao vậy?"
"Chị gái của mày, nhìn tuổi còn trẻ, thanh xuân vô hại, trái lại lai lịch không nhỏ! Ông đây còn không thể chạm vào một cọng tóc gáy của nó đây này? Ngày hôm qua chỉ là muốn chơi đùa với nó một chút, còn chưa chạm một ngón tay của nó, kết quả suýt chút nữa không còn một cánh tay! Không nghĩ tới có kim chủ kề bên người, làm hại ông đây chọc giận một nhân vật lớn! Suýt chút nữa giết chết ông đây..."
Vân Na có chút không nghe rõ: "Anh Cường, rốt cuộc anh có ý gì, làm tôi nghe không rõ!"
"Nghe không rõ hả?" Phía bên kia lửa giận ngút trời, hung hăng hét lên với cô ta: "Vậy ông đây công khai nói rõ với mày, chị gái mày, phía sau có kim chủ chăm sóc! Còn kim chủ là ai, thân phận gì, không phải một tiểu thị dân như mày có tư cách hỏi thăm!"
Vân Na nghe vậy cả kinh, ngược lại bậc cười nói: "Anh Cường, anh đang nói đùa sao? Chị gái tôi, cũng là một tiểu thị dân, làm gì có kim chủ nào để ý chứ? Bên cạnh chị ta còn dẫn theo một đứa con ghẻ, cũng không biết ở bên ngoài cùng với dã nam nhân nào sinh ra con hoang, loại nữ nhân này sẽ có kim chủ nâng niu sao? Chuyện đùa."
Vừa nghĩ tới Vân Thi Thi, Vân Na vô cùng căm ghét.
Không phải vừa vỡ hài, anh Cường còn cười với cô ta sao?
"Ôi, mày cho rằng là mày sao? Mặt hàng như chị gái mày, là khẩu vị mà rất nhiều ông chủ lớn yêu thích! Không nói nữa, lần này mày nợ tao hai mươi vạn, mày còn làm hại tao tức giận! Trong vòng hai ngày còn không trả, tao sẽ cưỡng bức mày trên cửa!"
Vừa dứt lời, bên kia kiên quyết cúp điện thoại.
"Đừng mà, anh Cường..."
Vân Na ngớ ngẩn, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo.
Buổi tối, Vân Thi Thi dẫn Hữu Hữu trở lại nhà họ Vân.
Vừa mới vào cửa, đi ngang qua bên cạnh Vân Na, cô ta nhìn thấy cô thì thấy bực bội trong lòng, độc ác xô cô.
Vân Thi Thi suýt nữa té ngã, nắm chặt nắm đấm, quay mặt lại, nhưng mà là một đôi mắt lạnh như băng, không còn ngấm ngầm chịu đựng như lúc trước.
Vân Na câm hận nhìn mặt của cô, xem thường nói: "Con hoang không có mắt!"
Ha ——
"Chát —— "
Vân Thi Thi cười gằn, cô đã vung một cái tát ra ngoài, lanh lảnh mạnh mẽ.
Vân Na ngơ ngác nhìn cô, cô dám đánh cô ta!
Nhất thời lửa giận thiêu đốt trong lòng, lập tức cô ta phẫn nộ sẵn giọng: "Cô dám đánh tôi?"
Bước chân Vân Thi Thi vội vàng, dù bận vẫn ung dung xoay người, vẻ mặt thờ ơ: "Dáng vẻ cô như con chó, không đánh cô thì đánh ai?"
Lý Nhạn hoảng sợ quở mắng, khó có thể tin đây là Vân Thi Thi luôn nhu nhược nhát gan lúc trước, cô dám làm trái ý mình: "Đê tiện, cô còn dám phản kháng sao? Sao hả, cha tôi không ở nhà cô không đem tôi để ở trong mắt."
"Điều kiện trước tiên, cô phải là người." Vân Thi Thi kéo khóe môi, ý tứ ngắn gọn đáp trở lại.
Vân Na giận không nhịn nổi, vung bàn tay lên cao: "Tiện nhân, tôi không đánh chết cô!"
"Chát", tiếng gió từ lòng bàn rơi trên mặt, cũng may Vân Thi Thi tránh kịp, không đau không ngứa.
Vân Thi Thi cười lạnh, xoay người tóm chặt vạt áo của cô ta, đột nhiên đẩy lên tường, "Chát" lại hạ xuống một cái tát.
Một cái tát, cô hoàn trả gấp mười lần.