Vì vậy khi Mộ Nhã Triết công khai đối đầu với ông ta, Mộ Lâm Phong không thể tin được, thậm chí là thẹn quá hóa giận!
Nhưng trong lòng thì cảm thấy thất vọng, đứa cháu này lại vì một người phụ nữ bên ngoài mà công khai đối đầu với ông ta!
Cùng lúc đó, người của đoàn quân tinh nhuệ kia cũng nhanh chóng di chuyển về phía cửa khẩu đường cao tốc, di tản người dân, bọn họ đều được võ trang, đạn dược đầy đủ, Mộ Lâm Phong ra lệnh, cho dù như thế nào, nhất định phải mang được người sống về, người của đối phương, bất kể là ai, sống chết không nói, lúc cần thiết, có thể nặng tay một chút!
Có chỉ thị, những lính đánh thuê này được trang bị đủ súng ống đạn dược, ôm tâm thế quyết tâm ra trận!
Hiển nhiên Hữu Hữu không biết về lực lượng của Mộ Lâm Phong, cậu không biết Mộ Lâm Phong lại điều động lực lượng lính đánh thuê, vẫn bình tĩnh ngồi trong xe, gọi điện thoại cho Cung Kiệt, Cung Kiệt biết được có người tới cản trợ, lại tăng thêm nhân lực chạy tới.
Vì vậy ba phương thế lực cùng hướng tới một mục tiêu.
Ngoại ô thủ đô nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng lại đang âm thầm nổi gió, đã bắt đầu vào tình thế nước sôi lửa bỏng, ngày càng gay cấn!
Bên này, Chu Tước thấy đối phương không chịu giao người, cũng không nể mặt lưu tình, biểu tình vô cảm xoay người, lấy ra máy bộ đàm, lạnh lùng truyền lệnh: “Đối phương không chịu giao người, chuẩn bị tấn công.”
Trong lòng đội phó Chu giật mình.
Chẳng lẽ, đối phương không chỉ có mười mấy người, còn có mai phục?
Trong lúc nhất thời, anh ta cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thần hồn nát thần tính, trước mắt địch ít ta nhiều, khó tránh khỏi rơi vào cảnh tứ cố vô thân (ý nói thế bất lợi)!
Đúng lúc đội quân bên Chu Tước sẵn sàng nổ súng thì người của Mộ Lâm Phong tới.
Chu Tước chợt nghe thây cách đó không xa truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, cô ta nảy sinh cảnh giác, lấy ống nhòm từ bên hông, nhanh nhẹn nhảy lên đỉnh một chiếc xe, quan sát phía xa, không ngờ nhìn thấy cách đó mấy trăm thước, có mười mấy chiếc xe cảnh sát vũ trang, dường như đang cấp tốc chạy về phía cửa khẩu đường cao tốc.
Từ phía xa, ánh sáng xanh đỏ không ngừng lóe lên, cảnh tượng mười mấy chiếc xe nối đuôi nhau trên đường, thật hoành tráng dọa người.
Hữu Hữu chuyển tầm mắt, đồng thời, cũng nhạy bén nghe được âm thanh từ phía xa này, cảnh giác.
“Chu Tước, tình huống gì vậy?”
“Hình như có chuyện gì đó.”
Chu Tước từ trên mui xe nhảy xuống, báo cáo với cậu: “Có mười mấy chiếc xe chạy về phía này, tôi nghi ngờ, là lực lượng lính đánh thuê tư nhân.”
“Mộ Lâm Phong?”
Hữu Hữu chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.
“Tôi hoài nghi chính là ông ta.”
Dù sao, ngoài Mộ Lâm Phong, cả thủ đô này, không ai có mặt mũi lớn như thế, có thể sai tới nhiều người như vậy!
Trong thời gian Chu Tước báo cáo với Hữu Hữu, đội quân phía xa rất nhanh đã tới nơi, phong tỏa toàn bộ cửa khẩu đường cao tốc lớn như vậy, bao vây toàn bộ người của Chu Tước và đội phó Chu.
Ngay sau đó, một lượng lớn binh lính cầm súng trong tay bước xuống từ mấy chiếc xe, những tên lính đánh thuê này không giống binh lính thông thường, đặc biệt cao lớn, biểu tình máu lạnh.
“Ôi.”
Hữu Hữu chợt nhíu mày, than một tiếng.
Chu Tước trầm giọng nói: “Đừng sợ, tổng giám đốc Vân, có tôi ở đây.”
“Không phải.”
Hữu Hữu bình tĩnh nói.
“Vậy là…”
“Hình như uống nhiều coca cola quá, răng có chút ê buốt.” Hữu Hữu nhàn nhạt nói.
Trong nháy mắt Chu Tước hắc tuyến đầy đầu, mồ hôi lạnh toát ra.
Cô còn tưởng cậu nhóc này bị dọa sợ chứ, không nghĩ tới, lại nói một câu như vậy, thật làm cho người ta dở khóc dở cười.