Một Thai Hai Bảo: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ Thật Khác Thường

Chương 684




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Thẩm Nhất Nhất nắm chặt góc chăn, cố tỏ ra bình tĩnh: “Mẹ nhớ ba là chuyện đương nhiên, giống như con mấy ngày không gặp mẹ sẽ nhớ mẹ vậy, đạo lý là như nhau. Chúng ta là người một nhà, người nhà với nhau thì có sự gắn bó, chuyện này rất bình thường.”

“Con không thấy chuyện này không bình thường, con chỉ hỏi mẹ có phải ngại ngùng không thôi.” Thẩm Cảnh Trừng chớp chớp đôi mắt to, không hiểu vì sao Thẩm Nhất Nhất lại trả lời không đúng trọng tâm.

Thẩm Nhất Nhất nghẹn lời.

Thẩm Cảnh Trừng thấy cô không nói gì, tưởng rằng mẹ còn chưa tỉnh ngủ, bèn quyết định kể với mẹ một chuyện tỉnh ngủ khác.

“Charles lại bị ba nó đưa đến rồi. Mẹ, con nghiêm túc nghi ngờ ba nó không muốn nuôi nó nữa, có khi nào ba nó đang âm mưu biến con trai mình thành con nhà mình không?” Thẩm Cảnh Trừng nói chắc nịch.

“Hả? Không đến mức đó chứ…” Thẩm Nhất Nhất cười khổ, thầm nghĩ Lâm tiên sinh hành động nhanh thật, Lê Dao đúng là không kín miệng, nếu không thì đối phương sao có thể đưa Charles đến đây chuẩn xác như vậy chứ?

Chỉ riêng điểm này thôi thì hai người họ cũng rất xứng đôi.

Chỉ có điều, ai lại muốn kế hoạch nghỉ phép của mình biến thành kế hoạch trông trẻ chứ…

Thẩm Nhất Nhất đau đầu như búa bổ.

Cái miệng nhỏ của Thẩm Cảnh Trừng vẫn đang luyên thuyên: “Charles gọi dì Lê Dao là mẹ, còn khoe với Tiểu Bồ Đào, nói rằng tuy chỉ có một người ba, nhưng có thể có hai người mẹ trở lên.

Tiểu Bồ Đào cười nhạo nó, nói xem đó có phải là chuyện đáng tự hào không? Hai đứa nó vừa rồi còn vì chuyện này mà làm khó bà cố. Bà cố nói, có lúc bà rất nhớ Phú Quý và Cát Tường, vì chúng nó vừa có thể ở bên cạnh bà, lại vừa không nói năng gì.”

Dưới sự khuấy động của con trai, Thẩm Nhất Nhất hoàn toàn từ bỏ ý định thức dậy.

Nếu như thế giới bên ngoài đã đủ phiền phức rồi thì cô cứ ở đây thêm một lúc nữa vậy.

Né tránh được lúc nào hay lúc đó.

Thẩm Nhất Nhất giục con trai tiếp tục nghe bản tin quốc tế buổi sáng, còn cô thì cầm điện thoại lên, mở hết đống tin nhắn chưa đọc ra xem.

Vương Kiệt Hi từ hơn 7 giờ sáng đã gửi cho cô tin nhắn “Chào buổi sáng”, kèm theo đó là bức ảnh anh ấy tập thể dục xong trên ban công.

Ngoài cửa sổ Ma đô mây đen giăng kín, có vẻ như sắp có tuyết rơi.

Nhưng nụ cười của Vương Kiệt Hi lại rạng rỡ như ánh mặt trời, dường như có ma lực xua tan băng giá.

Thẩm Nhất Nhất mím môi.

Sáng sớm thức dậy nhìn thấy ảnh chụp của trai đẹp như vậy quả thật rất mãn nhãn và dễ chịu.

【Chị ơi, dạo này em phải tăng cơ, gửi đồ ăn ngon cho em đi!】Vương Kiệt Hi còn kèm theo một sticker đáng yêu, vẻ dễ thương khiến người ta chỉ muốn giật tóc anh ấy một cái.

Thành phố cổ kính phương Nam này, với lịch sử hàng nghìn năm đã hun đúc nên vô số món ngon.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-684.html.]

Nơi này không chỉ sưởi ấm cơ thể Thẩm Nhất Nhất mà còn sưởi ấm cả dạ dày của cô.

Bản thân cô ăn uống rất ngon miệng, nhìn gì cũng thấy ngon, dẫn bà đi ăn hết những món ngon nổi tiếng, đương nhiên cũng sẵn lòng chia sẻ với những người mình quan tâm.

Thẩm Nhất Nhất liệt kê một danh sách, bảo Cao Hiểu đi chuẩn bị.

“Ngoài phần của Kiệt Hi, còn chuẩn bị thêm cho Nhược Dao cô cô, ông cố cũng chuẩn bị một ít hộp quà đặc sản địa phương, bên Cốc Thành, mẹ và bà ngoại cũng không thể thiếu…”

Cao Hiểu ghi chép cẩn thận, sắp xếp thứ tự gửi quà theo mức độ thân thiết của người nhận.

Xử lý xong chuyện này, lại có chuyện khác bám lấy Thẩm Nhất Nhất.

Cố Nguyệt Nguyệt: 【Trần Cẩn Lan vào đoàn phim rồi, nghe nói còn được chọn làm nữ chính, đáng sợ thật!】

Thẩm Nhất Nhất ít nhiều cũng nghe được một chút tình hình từ Thẩm Tư Giai, nên khi nghe được tin này, tuy không đến mức đáng sợ nhưng quả thật rất kinh ngạc.

Trần Cẩn Lan, người luôn từ chối bước chân vào giới giải trí, lại quay ngoắt đi đóng vai nữ chính trong phim của người khác?

Đạo diễn nào mà gan to thế?

Trần Cẩn Lan xuất thân là bác sĩ phẫu thuật, nghiệp dư như vậy, nói đóng phim là đóng phim được luôn sao?

Cô ấy tuy xinh đẹp thật, nhưng diễn xuất là động, còn phải xem diễn xuất có tự nhiên hay không…

Chỉ có thể nói, bọn họ thật sự rất liều lĩnh.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng Trần Cẩn Lan có tố chất.

Dù sao thì lần này Thẩm Nhất Nhất đến đây cũng là muốn làm rõ chuyện này, tối nay gặp Thẩm Tư Giai chắc là sẽ biết được thôi.

“Chị, bây giờ em cũng vào đoàn phim rồi.” Giọng nói Cố Nguyệt Nguyệt đầy tự hào vang lên từ tin nhắn thoại: “Chờ em kiếm đủ tiền, em sẽ không bao giờ quay về cái nhà đó nữa!”

Thẩm Nhất Nhất dở khóc dở cười: “Nói nghe xem nào, xem ai mà gan to thế, dám thuê lao động vị thành niên?”

“Em có sư phụ rồi! Bây giờ em là trợ lý đạo diễn!” Cố Nguyệt Nguyệt cười hì hì: “Là anh Trương Húc giới thiệu cho em, may mà có anh ấy!”

Nghe giọng điệu thì có vẻ như Cố Nguyệt Nguyệt vẫn ổn, Thẩm Nhất Nhất không nhắc đến Trương Húc nữa, chỉ nói: “Đã có sư phụ dẫn dắt, bản thân con lại có hứng thú thì cứ theo sư phụ mà học cho tốt, học nhiều biết nhiều có mất gì đâu.”

“Chị ơi, vị phó tổng mới đến công ty chị không phải ngày nào cũng tung hóng hớt ra ngoài sao? Em vừa nghe được một chuyện này! Chị giúp em gửi cho anh ta đi!”

Nhắc đến chuyện hóng hớt trong giới giải trí là Cố Nguyệt Nguyệt lại hăng hái hẳn lên.

“Chị biết Khương Mịch chứ?” Cố Nguyệt Nguyệt kích động nói: “Không ngờ một người từng là đỉnh lưu như anh ta mà bây giờ lại phải tranh giành cơ hội với diễn viên phim chiếu mạng!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.