(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); **Tập đoàn Cố thị.**
Từ Tiêu chia một nửa số công việc trong tay, giao cho các trợ lý khác phụ trách, còn bản thân anh ta thì chuẩn bị tập trung theo dõi sự việc về email bí ẩn.
Tuy nhiên, đối phương lại đột nhiên biến mất không dấu vết.
Từ Tiêu dựa theo địa chỉ IP của người gửi, tìm đến một căn phòng cho thuê ở thành phố Lư.
Thế nhưng chủ nhà nói, người phụ nữ trung niên vốn dĩ sống ở đây đã chuyển đi vào chiều hôm qua.
Từ Tiêu vất vả lắm mới có thể tra được ảnh chụp chính diện của người phụ nữ đó qua camera giám sát khu phố, cũng dò hỏi được tên tuổi và một số thông tin cơ bản của bà ta.
Bà ta tên Cao Liên, năm nay 47 tuổi, là người gốc nông thôn ở một huyện thuộc thành phố Lư.
17 tuổi theo người cùng quê xuống phía Nam làm công, 20 tuổi trở về quê kết hôn.
Nửa năm sau, Cao Liên sinh hạ một cậu con trai bụ bẫm.
Sau đó, cả nhà họ chuyển ra khỏi vùng quê, sinh sống ở trong huyện.
Cao Liên kinh doanh một tiệm tạp hóa nhỏ, chồng bà ta ban đầu là tài xế xe tải, sau đó hình như làm đủ thứ nghề.
“Dù sao thì vợ chồng họ cũng chỉ là để kiếm sống mà thôi, tôi nghe nói chồng bà ta hình như còn từng làm ăn phi pháp, buôn lậu gì đó…” Hàng xóm nói như vậy.
Cuộc sống của gia đình Cao Liên bắt đầu có sự thay đổi lớn vào năm con trai họ, Cao Tiểu Cảnh, 13 tuổi.
“Từ năm đó trở đi, chúng tôi không còn nhìn thấy chồng bà ta nữa, chỉ có mình bà ta nuôi con.”
“Thế nhưng nhà họ ban đầu có xây một căn nhà nhỏ.”
“Sau đó, chúng tôi thậm chí còn không thấy cả Cao Tiểu Cảnh nữa, hình như là nó mắc bệnh nặng gì đó, bệnh viện chữa không khỏi, người nhà mê tín, bảo họ đưa con đi gửi lên chùa nuôi, thế là họ đưa con đi luôn. Nói ra thì cũng thật là nhẫn tâm…”
Cao Liên là mới chuyển đến gần quán net mà Từ Tiêu xác định gần đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-55.html.]
Mọi người xung quanh đều không quen biết bà ta, bà ta sống khép kín, hành tung kỳ lạ.
Từ Tiêu thử liên lạc với bà ta bằng mọi cách đã thu thập được, nhưng đều không có hồi âm.
Từ Tiêu có một dự cảm chẳng lành.
Cao Liên, người nắm giữ thông tin khả nghi, có thể đã bị sát hại.
Từ Tiêu lần theo manh mối, muốn đi tìm chồng bà ta, nhưng lại phát hiện, chồng bà ta, Trác Trường Sinh, trước khi bà ta mất tích thì không may bị trượt chân ngã xuống hồ, c.h.ế.t đuối!
“Tổng giám đốc.” Từ Tiêu vừa báo cảnh sát về trường hợp của Cao Liên, vừa báo cáo thông tin đã biết được cho Cố Hồng Việt nghe.
“Người phụ nữ đã gửi email cho ngài, rất có thể đã gặp chuyện không may rồi. Bởi vì tôi đã nhờ hacker kiểm tra hộp thư của bà ta, phát hiện có người mạo danh ngài, lừa bà ta đến gặp mặt vào chiều hôm qua…”
Giữa ban ngày ban mặt, Từ Tiêu lại không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, “Chồng bà ta, Trác Trường Sinh, trước khi bà ta mất tích, đột nhiên qua đời vì tai nạn. Tôi nghĩ, người đã bắt cóc Thẩm tiểu thư năm xưa, rất có thể chính là chồng của bà ta. Cái c.h.ế.t của chồng bà ta khiến bà ta nhận ra, có người đang xóa dấu vết, vì vậy để tự bảo vệ mình, bà ta mới liên lạc với ngài.”
Sắc mặt Cố Hồng Việt u ám, “Đã báo cảnh sát chưa?”
“Cảnh sát đã trích xuất camera giám sát, chỉ biết được Cao Liên đã lên một chiếc xe tải chở hàng mang biển số giả. Xe chạy về phía núi, hiện tại vẫn chưa có manh mối gì thêm.” Từ Tiêu đáp.
Cúp điện thoại, Cố Hồng Việt dựa lưng vào ghế, trầm tư suy nghĩ hồi lâu.
Nếu Thẩm Nhất Nhất bị bắt cóc sáu năm trước, thì kẻ bắt cóc cô là ai?
Tại sao năm đó chúng không trực tiếp diệt cỏ tận gốc, mà đến bây giờ mới đột nhiên ra tay?
Có phải ai đó đã làm gì, khiến kẻ chủ mưu phía sau hoảng sợ hay không?
Mục đích thực sự của chúng rốt cuộc là gì?
Ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn, ánh đèn muôn nhà trong thành phố đã sáng lên.
Cố Hồng Việt cầm áo vest, lái xe đến Hoa Thịnh Danh Đế.
Anh nhất định phải gặp Thẩm Nhất Nhất một lần.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");