Một Thai Hai Bảo: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ Thật Khác Thường

Chương 437




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đi thôi, chúng ta vào trong.” Thẩm Nhất Nhất nắm lấy tay Cố Nguyệt Nguyệt, “Anh trai con gọi chúng ta vào, chúng ta vào xem tình hình có gì mới không.”

Cố Nguyệt Nguyệt đứng im tại chỗ không chịu đi theo cô.

Giả thiết của nó cũng giống Thẩm Nhất Nhất, “Chẳng lẽ ba đồng ý với cái giá của người phụ nữ c.h.ế.t tiệt kia rồi?!”

“Mẹ cũng không biết, cho nên mới vào xem thử.” Thẩm Nhất Nhất nghe ra Cố Nguyệt Nguyệt có gì đó không ổn, cố ý nói chậm lại, ôn hòa bàn bạc với nó, “Nếu như lát nữa, chúng ta vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, không muốn dùng chuyên viên trang điểm của cửa hàng này, thì hủy hợp đồng ngay tại chỗ là được.”

Thẩm Nhất Nhất cười gian xảo, “Phải nghĩ cách trả đũa lại chứ, nếu không chẳng phải uổng công tức giận sao?”

Cố Nguyệt Nguyệt bị thuyết phục, mím chặt môi, cuối cùng cũng chịu đi theo Thẩm Nhất Nhất.

Hai người vừa quay lại, đã thấy bà chủ ngạo mạn ban nãy, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, lại như biến thành một người khác, bất an, rụt rè, hối hận, lo lắng… tất cả đều được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt.

“Thẩm tiểu thư, xin lỗi, tôi… tôi không biết cô là người thừa kế của Hiệp hội…” Bà chủ cuống đến mức sắp khóc, “Tôi, tôi biết vừa rồi mình đã lỡ lời… Cô xem danh sách chuyên viên trang điểm của cửa hàng chúng tôi đây, cô cứ việc chọn! Tôi đều có thể sắp xếp!”

Thẩm Nhất Nhất không nói gì, Cố Nguyệt Nguyệt thì đang bực bội, có rất nhiều điều muốn nói.

Nó cố kìm nén cơn giận, liếc nhìn Thẩm Nhất Nhất.

Nhận được cái nhìn đồng ý của Thẩm Nhất Nhất, Cố Nguyệt Nguyệt không khách sáo nữa!

“Không phải đều đã có lịch hẹn hết rồi sao? Còn để chúng tôi chọn lựa gì nữa?” Cố Nguyệt Nguyệt trừng mắt với bà chủ, y hệt cái cách mà bà ta vừa rồi trừng mắt với Từ Tiêu, thậm chí còn dữ dằn hơn, “Coi chừng bà vừa sắp xếp người cho chúng tôi xong, sau lưng lại đi rêu rao, nói chúng tôi ép buộc bà!”

“Không thể nào! Tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra! Tôi có thể thề với trời!” Bà chủ cuống quýt tiến lên hai bước, muốn chứng minh thành ý của mình.

Tuy nhiên, Thẩm Nhất Nhất đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, khiến bà ta không dám đến gần.

Cô ghét người phụ nữ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-437.html.]

Trong nháy mắt, Thẩm Nhất Nhất bỗng nhiên cảm thấy, hình như mình đã hiểu được cảm giác dị ứng thường ngày của Cố Hồng Việt.

Cảm giác của cô đối với bà chủ cửa hàng này, giống như dị ứng vậy.

Ghét bỏ một cách bản năng, nghe bà ta nói thêm một chữ cũng thấy phiền.

“Không cần phiền phức như vậy.” Thẩm Nhất Nhất cười nhạt, “Hôm nay vốn dĩ là chúng tôi làm khó, cố ý yêu cầu bà điều động người. Bây giờ tôi đổi ý rồi, ngày mai cho dù để mặt mộc tham gia hoạt động, tôi cũng tuyệt đối sẽ không dùng chuyên viên trang điểm của cửa hàng bà.”

“Xin hãy cho tôi một cơ hội để sửa sai!”

“Bịch” một tiếng, bà chủ đột nhiên quỳ sụp xuống, hai hàng nước mắt tuôn rơi, nhìn Thẩm Nhất Nhất với vẻ mặt ai oán.

“Cửa hàng này là tâm huyết của tôi và mẹ tôi, nó không thể bị hủy trong tay tôi được!”

Cố Nguyệt Nguyệt bị chọc cười, “Vừa rồi là ai vênh váo tự đắc bảo mẹ tôi thể hiện bản lĩnh? Giờ cầu được ước thấy rồi, bà không nên vui mừng sao? Rốt cuộc bà là thứ rác rưởi gì vậy? Nói quỳ là quỳ, làm như chúng tôi bắt nạt bà không bằng!”

Tuy nhiên, bà chủ vẫn quỳ đấy không chịu dậy, trong miệng không ngừng van xin, “Xin hãy tha cho tôi… À không, các cô muốn đối xử với tôi thế nào cũng được, xin hãy nương tay, tha cho cửa hàng nhỏ này!”

Thẩm Nhất Nhất cười lạnh, “Có lẽ bà không biết, trong suốt năm sáu năm qua, tôi đã gặp qua rất nhiều trường hợp như thế này rồi.”

Nói xong, cô bất chợt nhìn Từ Tiêu một cái.

Từ Tiêu lập tức hiểu ý, gọi vệ sĩ đang đợi bên ngoài vào, ra lệnh cho bọn họ lập tức tháo gỡ toàn bộ camera giám sát trong cửa hàng, đồng thời xóa sạch dữ liệu trong kho lưu trữ của camera.

Sắc mặt bà chủ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, trông như người không còn chút sức sống.

“Sau khi biết thân phận của tôi, cố ý tỏ vẻ đáng thương, ủy khuất cầu toàn, chờ sau khi sóng gió qua đi, lại thêm mắm dặm muối vào những tình tiết mà bà có thể dựng chuyện, đến lúc đó cho dù là đến tìm tôi thương lượng giá cả, hay là bán cho giới truyền thông, đều có thể kiếm được một khoản tiền để mở thêm một cửa hàng như thế này.”

Thẩm Nhất Nhất chậm rãi nói: “Thảo nào tôi thấy bà vừa rồi vênh váo như vậy, làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao một bà chủ tiệm áo Hán phục lại ngạo mạn như thế. Thì ra, đây vốn dĩ là một cửa hàng chuyên chặt chém.”

Cố Nguyệt Nguyệt lúc này cũng chợt hiểu ra, “Hóa ra bà ta kiếm tiền không phải từ việc bán áo Hán phục! Dơ bẩn! Quá dơ bẩn!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.