(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Hồng Việt cảm thấy dáng vẻ ngây thơ của bà cụ thật đáng yêu, bèn gật đầu phụ họa: "Sợ ạ."
Anh sợ rằng nếu trả lời quá thẳng thừng, bà cụ sẽ cho rằng anh không thật lòng, nên bổ sung thêm: "Có lẽ bà không biết, như bọn con mở công ty, chọn địa điểm, thậm chí chỉ đơn giản là thay đổi cách bài trí văn phòng, đều phải mời người chuyên xem phong thủy, chính là vì sợ những thứ này."
Nghe vậy, mắt bà nội sáng rực như bắt được bảo bối: "Vậy cháu có từng nghe nói, ông nội của Nhất Nhất rất linh thiêng không?"
Trong phòng bệnh VIP chỉ còn le lói ánh đèn ngủ, không gian bệnh viện vốn dĩ đã dễ khiến người ta suy tưởng, lại thêm giọng nói nghiêm trọng kỳ lạ của bà cụ, quả thực có chút rợn người.
Cố Hồng Việt rất biết điều mà kéo ghế lại gần giường bệnh hơn một chút, để gần bà cụ hơn.
Trong lòng bà nội vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt vẫn cố kìm nén ý cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ai đối xử không tốt với Nhất Nhất nhà chúng ta, đều sẽ gặp xui xẻo. Bởi vì ông nó sẽ luôn luôn bảo vệ con bé."
"Vâng, cháu nhớ rồi ạ." Cố Hồng Việt nghiêm túc đáp.
...
Sáng hôm sau, Thẩm Nhất Nhất tỉnh giấc tự nhiên, phát hiện chiếc giường bệnh trước mặt trống không, giật mình hoảng hốt.
"Bà nội?!"
Vệ sĩ canh giữ ở cửa trả lời cô: "Cố tổng đưa bà cụ xuống lầu đi dạo rồi ạ. Bác sĩ nói tình hình hiện tại của bà khá khả quan, không cần thiết phải nằm suốt ngày, chỉ là sắp tới còn một loạt các kiểm tra chuyên sâu cần làm, nên cần ở lại bệnh viện theo dõi."
Thẩm Nhất Nhất gật đầu, sau đó đưa tay xoa mặt.
Bà nội dậy từ lúc nào mà cô không hề hay biết?
Tối qua nằm cạnh giường ngủ say như c.h.ế.t vậy sao?
Nghĩ lại thật hổ thẹn.
Đang lúc Thẩm Nhất Nhất tự trách bản thân, Cố Hồng Việt mang theo bữa sáng Từ Tiêu mua vào phòng.
"Tỉnh rồi à?" Cố Hồng Việt vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nhưng giọng nói lại lộ rõ ý cười nhạo: "Xem ra ngủ ngon nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-377.html.]
Thẩm Nhất Nhất càng thêm hổ thẹn.
Cố Hồng Việt dựng chiếc bàn gấp nhỏ, sắp xếp chỗ ăn sáng cho Thẩm Nhất Nhất: "Bà nội đã bàn với anh rồi, sau khi bà xuất viện sẽ chuyển đến trang viên ở cùng chúng ta."
Cái gì?!
Trong nháy mắt, Thẩm Nhất Nhất cảm thấy chấn động, hoang mang, lo lắng.
Cô không chắc chắn chuyện này là do ai đề xuất, nhưng xét theo xác suất, rất có thể là Cố Hồng Việt.
Có lẽ anh chỉ khách sáo xã giao, nhưng tại sao bà nội lại đồng ý?
Bà cụ vốn không thích bị ràng buộc, lần trước ở huyện Lam Khê, bà đã nói rõ ràng, ở đâu cũng không bằng ở trong căn nhà nhỏ của mình thoải mái...
Chẳng lẽ là Cố Hồng Việt ép bà nội sao?
"Bà nội vốn thích tự do tự tại, lại không thích mọi chuyện đều có người hầu hạ, bà ở trang viên sẽ không thoải mái đâu." Thẩm Nhất Nhất tràn đầy lo lắng muốn từ chối chuyện này: "Bà ấy không nỡ từ chối người khác, có lẽ thấy anh có lòng tốt, nên mới đồng ý."
Ánh mắt Cố Hồng Việt khó đoán: "Em không muốn bà nội sống chung với chúng ta, hay là em đang lo lắng điều gì khác?"
Thẩm Nhất Nhất không muốn vòng vo tam quốc với anh, thẳng thắn nói: "Trang viên nhiều quy củ, bà nội thì..."
Lần này, Cố Hồng Việt buộc phải cắt ngang lời cô: "Trang viên có quy củ? Trước kia có lẽ có, nhưng từ khi lũ trẻ chiếm đóng trang viên, em còn thấy quy củ nào nữa?"
Thẩm Nhất Nhất cứng họng.
Anh nói như vậy, quả thực không sai.
Nhưng mà...
"Hay là vậy đi, lát nữa em sẽ nói chuyện riêng với bà nội, xác nhận ý kiến của bà, sau đó em sẽ trả lời anh." Thẩm Nhất Nhất cứng rắn tuyên bố.
Từ cửa phòng bệnh, giọng nói nghi hoặc của bà nội vang lên: "Xác nhận riêng cái gì? Nếu là chuyện dọn vào trang viên ở, thì cháu không cần phải làm phiền vậy đâu. Là bà chủ động đề nghị đấy."
Thẩm Nhất Nhất: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");