(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nếu em muốn làm, nhất định sẽ thành công." Cố Hồng Việt liếc nhìn lên lầu, tiếp tục nói: "Điều em cần cân nhắc không phải là có thể thành công hay không, mà là đối tác hợp tác có đáng tin cậy hay không. Hiện tại hắn ta đang nằm trong danh sách truy nã, là một con rùa rụt cổ sợ tội bỏ chạy, em thật sự coi hắn ta là món ngon rồi."
"Vậy thôi khỏi hợp tác nữa, đừng đến lúc đó tôi hao tâm tổn trí giúp hắn ta loại bỏ kẻ đáng ghét nhất, hắn ta lại chỉ tặng tôi một đĩa trứng rán." Thẩm Nhất Nhất bị cách ví von của mình chọc cười.
Không lâu sau, bữa tối ở Cố gia đã chuẩn bị xong, mọi người tập trung ăn cơm.
Cố Nhược Dao mấy ngày nay không ở Ma Đô, vợ chồng Cố Hồng Việt vốn dĩ đã ở phòng khách tầng một, cho nên chỉ cần chờ ông cụ Cố và ba đứa nhỏ xuất hiện là có thể dùng bữa.
Không ngờ, đứa trẻ thực sự đi xuống không chỉ có ba, mà là bốn.
"Charles?" Thẩm Nhất Nhất lập tức nhận ra cậu bé tóc vàng đang đi cùng bọn trẻ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Cuối cùng Charles cũng gặp lại Thẩm Nhất Nhất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười không thể che giấu.
"Mami!" Charles gọi to một tiếng, sau đó như chú chim nhỏ được sổ lồng, vung vẩy cánh tay mũm mĩm vừa mới mập lên một chút, nhanh chóng chạy về phía Thẩm Nhất Nhất.
Ba đứa nhỏ phía sau vừa kinh ngạc vừa sốt ruột.
"Cậu gọi cái gì đấy? Đó là mẹ của chúng tôi!"
"Chạy chậm thôi, ngã thì chúng tôi không quan tâm đâu!"
"Chắc chắn là cậu muốn ngã một cái, sau đó ở lại nhà chúng tôi mãi mãi đúng không?" Thẩm Cảnh Trừng cắn chặt chiếc khăn tay nhỏ của mình, chỉ cảm thấy những ngày tháng sau này càng thêm khó khăn!
Hiện tại trong lòng Charles chỉ có Thẩm Nhất Nhất, cậu bé căn bản không nghe thấy lời nói của những người bạn nhỏ phía sau.
Thẩm Nhất Nhất nhìn thấy cậu bé chạy nhanh như vậy, trong lòng cũng không khỏi lo lắng, liền bước nhanh hai bước nghênh đón, chuẩn bị ôm lấy cậu bé.
Ngay khi cô cảm thấy mình sắp ôm được Charles, một bóng đen đột nhiên lướt qua bên cạnh.
Đúng vậy, Cố Hồng Việt lại nhanh chân đến trước một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-357.html.]
Charles như một chú gà con, bị Cố Hồng Việt kẹp dưới cánh tay.
Chỉ thấy anh mang theo vài phần nghiêm nghị, trầm giọng hỏi: "Mẹ con đâu? Con gọi lung tung cái gì đấy?"
Charles duỗi tay nhỏ, chỉ thẳng vào Thẩm Nhất Nhất một cách ngang ngược: "Cô ấy chính là mami của con!"
Lần này Cố Hồng Việt không khách sáo với cậu bé nữa, đánh vào m.ô.n.g nhỏ của cậu bé một cái: "Bảo con đừng gọi lung tung nữa."
"Đúng rồi, đúng rồi!"
Ba đứa nhỏ vây quanh Cố Hồng Việt, đồng loạt lè lưỡi với Charles.
Thẩm Cảnh Trừng càng thêm hung hăng cảnh cáo: "Cậu cướp kẹo ăn cũng coi như xong, cậu còn cướp mẹ của chúng tôi, đừng tưởng dễ thương là có thể làm càn như vậy!"
Charles không sợ hai anh em sinh đôi, nhưng lại khá sợ cô bé này.
Cô bé xinh đẹp như vậy, nói gì người lớn cũng sẽ tin!
Charles bị lời cảnh cáo của Thẩm Cảnh Trừng dọa sợ, cúi đầu ủ rũ.
Thẩm Nhất Nhất véo vai con gái, kéo cô bé về phía mình, đồng thời nhìn về phía Cố Hồng Việt hỏi: "Sao Charles lại ở đây? Ba của thằng bé đâu?"
Cố Hồng Việt: "Đi xử lý chút việc gấp, không tiện mang theo thằng bé, cho nên sắp xếp cho thằng bé đến đây ở hai ngày."
Thẩm Nhất Nhất nói đùa: "Có đối tác làm ăn như anh cũng tốt, vừa có thể cùng nhau kiếm tiền, vừa có thể giúp trông con."
"Em hỏi Nặc Nặc xem." Cố Hồng Việt nhếch mép, "Trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy chưa? Tại sao Charles lại ở lại Cố gia, chẳng lẽ em không biết sao?"
Thẩm Nhất Nhất dường như đã nhớ ra điều gì đó.
Lúc trước, đúng là cô đã chủ động mời Charles...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");