(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh vừa dứt lời, ba đứa trẻ rất ăn ý cùng lúc múc một muỗng kem từ bát của mình, dâng lên chiếc bát lớn trước mặt hai người.
Cố Ân Nặc: “Bây giờ là năm phần rồi!”
Thẩm Cảnh Trừng: “Không ngờ lần đầu tiên bố xuống bếp lại làm ngon như vậy, lần sau cố gắng tiếp nhé!”
Nói xong, cậu bé còn nháy mắt với Thẩm Nhất Nhất, giải thích lý do tại sao trên bàn chỉ có bốn phần.
Thẩm Nhất Nhất đương nhiên hiểu ý con trai.
Cô cũng thực sự ngạc nhiên.
Cố Hồng Việt biết nấu ăn?
Suy nghĩ của Tiểu Bồ Đào lại khác với mọi người.
Con bé nói: “Bố và mẹ vốn nên ăn chung một phần mà, sao lại nói lần sau phải làm thêm một phần? Con xem phim hoạt hình đều diễn như vậy.”
Chỉ nói như vậy, Tiểu Bồ Đào còn cảm thấy chưa đủ.
Con bé liếc nhìn chiếc thìa bạc nằm cô đơn trên bàn, “Không chỉ bố mẹ ăn chung một phần, bố còn phải đút cho mẹ ăn nữa.”
Thẩm Nhất Nhất: “…”
Bây giờ trẻ con đều xem phim hoạt hình gì thế này.
Diễn rất đạt, lần sau đừng diễn như vậy nữa!
Trong lòng cô từ chối, nhưng Cố Hồng Việt đã múc một muỗng kem sữa chua đưa đến bên miệng cô.
Áp lực dồn hết lên Thẩm Nhất Nhất.
Cô cũng không quên mình đến đây với tâm trạng áy náy, mím môi, giả vờ vui vẻ há miệng.
Vị xoài của kem sữa chua, mang theo hương thơm ngọt ngào, bao trùm lấy trái tim cô.
Cô thật sự chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày được Cố Hồng Việt đích thân đút cho ăn.
Cảm giác này tuy kỳ lạ, nhưng hình như… cũng không tệ lắm?
Ba đứa nhỏ hôm nay đã được thỏa mãn về mặt tình cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-237.html.]
Chúng đều cho rằng, tình cảm giữa bố mẹ giống như lời cô út nói, đang từng chút một sống lại từ cõi chết!
Ăn kem xong, Thẩm Nhất Nhất ôm chặt Tiểu Bồ Đào không rời, nói là tắm cho con bé, nhưng trông giống như đang trốn tránh kẻ thù vậy.
Cố Hồng Việt sao có thể không nhìn ra.
Thế nhưng, nghĩ đến cảnh cô ngoan ngoãn há miệng ăn kem, dục vọng bị anh đè nén, lại trong nháy mắt bùng lên dữ dội.
Nghĩ vậy, mũi chân Cố Hồng Việt lập tức chuyển hướng.
Thẩm Nhất Nhất tắm cho Tiểu Bồ Đào trong phòng con bé, tắm xong, sấy tóc khô, ôm con gái nhỏ kể chuyện một lúc dỗ ngủ, sau đó cô mới trở về phòng mình.
Vừa vào trong, Thẩm Nhất Nhất liền dứt khoát khóa trái cửa phòng.
Bình thường cô không có thói quen này, nhưng hiện tại cô cảm thấy rất cần thiết!
Làm xong những việc này, xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc áo ngủ màu trắng đang đứng sau lưng mình, cô sợ đến mức hồn vía lên mây!
Chữ “A” còn chưa kịp thốt ra, đã bị Cố Hồng Việt nhanh tay lẹ mắt che miệng lại.
“Cẩn thận đánh thức bọn trẻ.” Anh nói.
Thẩm Nhất Nhất thật sự muốn đạp một phát vào đầu gối anh.
Người này là lưu manh sao?
Sao lại lẻn vào phòng cô được?!
Hơn nữa, nhìn bộ dạng này, hình như là vừa tắm rửa trong phòng cô xong!
“Lúc anh vào, cửa không khóa.” Cố Hồng Việt nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể cánh cửa này mọc tay ra, tự kéo anh vào vậy.
Thẩm Nhất Nhất bị chọc cười, cô hất tay anh đang che miệng mình ra, “Bây giờ anh có thể về phòng được rồi chứ!”
“Giường ở phòng khách chất lượng không tốt.” Cố Hồng Việt nghiêm túc nói: “Không thoải mái bằng giường của em.”
Thẩm Nhất Nhất: “…”
Thẩm Nhất Nhất: “Vậy anh ngủ ở đây đi, em đi ngủ phòng khách!”
“Sợ anh đến vậy sao.” Giọng nói của Cố Hồng Việt như có ma lực, khiến tứ chi Thẩm Nhất Nhất tê liệt, “Đừng đi đâu cả, tối nay cho em nghỉ ngơi, cho phép em ngủ ngon.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");