Một Thai Hai Bảo: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ Thật Khác Thường

Chương 168




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Nhất Nhất bước vào phòng thay đồ, hướng về chiếc váy dạ hội màu lam sương khói mà Mạc Tiêu Vân chọn cho cô lần trước, giơ điện thoại lên chụp một tấm rồi gửi cho Cố Hồng Việt.

Thẩm Nhất Nhất: 【Em chọn không được. Cái này của em, anh tự xem có xứng không nhé.】

Chờ tin nhắn gửi đi, cô mới bỗng nhiên ý thức được, bản thân nói như vậy hình như dễ gây hiểu lầm.

Xứng?

Xứng cái gì mà xứng!

Cô nhấn giữ tin nhắn, nhưng lại cảm thấy Cố Hồng Việt có lẽ đã xem rồi.

Nếu cố ý rút lại, chẳng khác nào chột dạ.

... Thôi vậy.

Thẩm Nhất Nhất tự an ủi mình: "Anh ấy đâu có nghĩ nhiều như vậy."

Cô nhanh chóng gạt chuyện này sang một bên, lại không biết, sau khi cô gửi tin nhắn kia, Từ Tiêu suýt chút nữa thì bận tối mắt tối mũi.

Chiếc váy dạ hội trên người Thẩm Nhất Nhất là thiết kế độc quyền của nhà thiết kế trong nước, phong cách kén người, Cố Hồng Việt lục tung tủ quần áo cũng không tìm ra bộ vest nào có thể phối hợp được.

Từ Tiêu tốn bao công phu mới tìm được nhà thiết kế, muốn hỏi đối phương có bộ vest nam nào theo phong cách tương tự không, lại bị cho biết, người ta chỉ thiết kế lễ phục nữ!

Lần này Từ Tiêu suýt nữa thì khóc thét.

Chỉ còn chưa đầy bảy tiếng nữa là đến buổi triển lãm, còn phải trừ đi thời gian thay quần áo cho Cố Hồng Việt, anh ta chỉ còn sáu tiếng để tìm quần áo!

Từ Tiêu hận không thể bẻ một phút ra làm mười mà dùng!

May mà sau khi nỗ lực không ngừng, cuối cùng anh ta cũng tìm được một bộ vest có phong cách thiết kế phù hợp vào lúc bốn giờ chiều.

Phần tay áo, cổ áo và đường eo đều cần điều chỉnh cụ thể theo vóc dáng của Cố Hồng Việt, Từ Tiêu dứt khoát mang nhà thiết kế xông thẳng vào văn phòng của Cố Hồng Việt, suýt chút nữa bị ánh mắt sắc bén của anh xử tại chỗ.

Từ Tiêu nhịn.

Ai bảo thời gian gấp gáp chứ!

Tổng giám đốc sẽ tha thứ cho anh ta, dù sao trong lòng tổng giám đốc, hôm nay không có chuyện gì quan trọng hơn buổi triển lãm tối nay...

Bên Cố Hồng Việt vừa giải quyết xong chuyện quần áo, thì khuy măng sét mà Thẩm Nhất Nhất sai người đưa đến cũng tới.

Nhà thiết kế cài khuy măng sét cho Cố Hồng Việt, cung kính chờ đợi ông chủ lên tiếng.

Cố Hồng Việt nhìn chăm chú vào chi tiết trong gương, khẽ "Ừm" một tiếng.

Khoảnh khắc ấy Từ Tiêu mới dám thở phào nhẹ nhõm, cả người mệt mỏi rã rời.

Để đảm bảo buổi tối không xảy ra sơ suất gì, Từ Tiêu gọi cả bác sĩ Tô Thần đi cùng.

Lúc đến đón Thẩm Nhất Nhất, chính là Từ Tiêu lái xe, Tô Thần ngồi ghế phụ, Cố Hồng Việt nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-168.html.]

Người đầu tiên chú ý đến Tô Thần chính là Thẩm Nhất Nhất. 

Vị bác sĩ đeo kính gọng vàng lạnh lùng toát ra sức hấp dẫn đặc biệt của người đàn ông cấm dục.

Bên phải sống mũi anh ta có một nốt ruồi nhỏ, không hiểu sao lại tăng thêm vài phần mị hoặc gợi cảm.

Hai khí chất đối lập đan xen trên cùng một người, khiến anh ta vừa phức tạp vừa mâu thuẫn, càng khiến người ta muốn tìm hiểu thêm.

Tuy nhiên, Thẩm Nhất Nhất nhìn Tô Thần thêm một cái không phải vì ngoại hình của anh ta.

Mà là cô nhớ tới lời nói không kiêng nể của Tâm Linh Ngọc.

"Bên ngoài đều đồn, Cố Hồng Việt những năm nay không kết hôn là vì thích bác sĩ riêng Tô Thần..."

"Khụ..." Thẩm Nhất Nhất bị nước bọt sặc, nắm chặt tay, ho nhẹ hai tiếng.

Tô Thần ngồi phía trước khẽ ngẩng đầu, nhìn cô qua kính chiếu hậu.

Hai người chạm mắt, Thẩm Nhất Nhất càng luống cuống, cứ như người nói xấu sau lưng là cô vậy.

Cô vội vàng dời mắt, ngược lại khiến Tô Thần khó hiểu: "Thẩm tiểu thư bị dị ứng với bác sĩ à?"

Cố Hồng Việt từ từ mở mắt, liếc nhìn Tô Thần.

Từ Tiêu lập tức nhân cơ hội tìm đồ, dùng khuỷu tay huých Tô Thần một cái, nhắc nhở anh ta bớt nói bớt tội.

Tô Thần không hiểu tại sao, nhưng vẫn thức thời ngậm miệng.

Trên đường đi, tất cả mọi người đều bật chế độ im lặng.

Từ Tiêu vốn đã mệt mỏi cả ngày, lúc này trời đã sẩm tối, nhạc cổ điển trong xe lại hết sức du dương, cộng thêm bầu không khí im lặng như c.h.ế.t chóc này, anh ta không khỏi hơi buồn ngủ, nhưng vẫn phải cố gắng hết sức lái xe thật an toàn.

Ông trời ơi, anh ta thèm ngủ đến mức nào chứ.

Cuối cùng cũng đến nơi tổ chức triển lãm, Từ Tiêu vội vàng tranh thủ cơ hội thương lượng với Tô Thần: "Lát nữa cậu vào trong với bọn họ, tôi về xe ngủ một giấc..."

Lại bị Tô Thần từ chối không chút lưu tình: "Công việc của cậu nguy hiểm như vậy, tôi không làm được đâu. Đúng rồi, lúc nãy tôi nói gì sai à?"

"À, chuyện đó hả." Từ Tiêu nhìn theo bóng lưng Thẩm Nhất Nhất, "Tổng giám đốc không cho phép tôi gọi cô ấy là Thẩm tiểu thư nữa."

"Vậy gọi là gì?"

"Thiếu phu nhân."

Tô Thần bừng tỉnh đại ngộ.

Cũng phải.

Bọn họ đều cùng nhau đến xem triển lãm rồi, gọi Thẩm tiểu thư thì xa lánh quá.

Quả thật không thích hợp.

"Vậy được, cậu nghỉ ngơi đi, tôi vào trong với Cố tổng và thiếu phu nhân." Tô Thần đổi xưng hô nhanh như chớp.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.