Lục Vũ Bách bị bà nội hôn đến mức mặt mũi đầy nước bọt, cực kỳ hối hận quyết định ngu xuẩn vừa rồi của mình.
Đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía các anh, Tấn Khang cho cậu một ánh mắt đồng tình, sau đó nghiêm mặt nói với mẹ Lục: “Bà nội, về sau bà nội làm chuyện gì thì trước tiên hãy bàn bạc với chúng cháu một chút được không?”
“Ví dụ như chuyện thêu số thứ tự lên áo ngày hôm nay, trong mắt người lớn thì chuyện này rất bình thường, rất thú vị. Thế nhưng, ở trong lòng chúng cháu, đây là chuyện rất ngốc.
“Ngốc á? Vì sao lại ngốc chứ? Cháu biết muốn tìm thợ thủ công có tiếng để định chế ra một bộ quần áo khó khăn như nào không? Giá cả không phải vấn đề, mấu chốt là đối phương không rảnh. Bà nội cũng là do quen biết người ta nên mới không dễ dàng gấp gáp may ra được quần áo, các cháu mặc vào không những đáng yêu, lại còn đẹp trai. Có phải không, mẹ?”
Nói xong, mẹ Lục nhìn về phía bà Lục.
Bà Lục thèm thuồng nhìn mẹ Lục, bà cũng muốn ôm một đứa chắt trai ngoan của bà, thế nhưng đám nhóc này nói gì cũng không cho ôm.
“Đúng vậy, đúng vậy, các cháu mặc quần áo kia vào quả thực giống như minh tinh nhỏ tuổi, thật sự đáng yêu, có tinh thần, còn đẹp trai”
Vũ Tuệ đứng bên cạnh bà chớp chớp mắt, không vừa ý nói: “Bà cố nội, ý bà là cháu với các chị mặc quần áo không xinh đẹp, không đáng yêu sao?”
Bà Lục nhanh chóng dùng một tay ôm lấy Vũ Tuệ mập mạp vào trong ngực, hôn lấy hôn để: “Sao lại thế được? Ba công chúa nhỏ của chúng ta mặc bộ quần áo này xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất”
“Cái này còn tạm được” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Tuệ lúc này mới lộ ra một nụ cười hài lòng.
Lục Minh Húc và Lục Tấn Khang thông minh tuyệt đỉnh, đấu võ mồm chưa bao giờ thua, lúc này lại đây mặt thất bại.
Vì sao lại như vậy, tư duy của bà nội và bà cố không thể bình thường một chút sao?
Mộc Tháp nhìn hai người bọn họ, thấp giọng nói: “Anh cả, Tấn Khang, bằng không thì cứ như vậy đi”
Cậu cũng đã nhìn ra, mấy người bọn chúng hoàn toàn không thể giao tiếp được với bà nội và bà cố nội.
Tử Tín cũng khuyên: “Muốn thuyết phục bà nội, chỉ sợ rất khó. Anh cả, bé tư nói rất đúng, quên đi vậy, cùng lắm thì sau này cứ là chuyện do đích thân bà nội lo liệu thì chúng ta cẩn thận hơn là được”
Minh Húc và Tấn Khang cùng nhìn về phía mẹ Lục đang ôm Vũ Bách không chịu buông tay, cuối cùng chịu thua.
“Được rồi, cũng chỉ có thể như thế, chúng ta trở về phòng đi”
Bọn chúng thật sự không thể tiếp tục nói chuyện với bà nội và bà cố nữa.
Phái nữ bất kể là tuổi tác bao lớn, đều vô cùng khó giao tiếp.
Lục Minh Húc cậu về sau nhất định phải rời xa đàn bà con gái, làm một người đàn ông tiêu sái, tự do, vui vẻ, độc thân.
Chỉ có thể gật đầu.
“Mau đi đi, ban ngày chẳng biết ở đây làm gì, ngày mai còn phải đi học mà bài tập còn chưa làm xong.” Mặc dù ngoài miệng mẹ Lục nói như vậy, thế nhưng tay vẫn không chịu buông Vũ Bách ra.
Cháu nội vừa ngoan ngoãn lại mũm mĩm, cảm xúc trong tay thực không tồi, bà thật không nỡ buông bé ra.
Lục Vũ Bách thấy các anh vậy mà không có nghĩa khí bỏ rơi mình thì gấp đến độ sắp khóc.