Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác

Chương 937




Trong phòng nghỉ, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đều cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi.

“Tô Cẩm, cô trông bọn chúng cẩn thận, chúng tôi đi ra ngoài xem thế nào” Cô bình tĩnh ra sắp xếp mọi thứ.

Mấy bảo bối đáng yêu cũng cảm thấy tò mò, bọn chúng cũng muốn đi theo ra ngoài nhìn xem.

“Mẹ ơi, chúng con cũng muốn đi xem” Lục Minh Húc nắm lấy tay của Mạc Hân Hy.

Mạc Hân Hy đang định đi ra ngoài thì quay đầu lại nhìn đứa con trai lớn: “Đại bảo, tình hình ở bên ngoài còn chưa rõ thế nào. Con hãy chăm sóc tốt cho em trai và em gái. Lỡ như tình huống ở bên ngoài khiến cho các em trai và em gái bị hoảng sợ thì phải làm sao giờ?”

Có người nhảy lầu, theo câu nói này thì rất khó xác định được người này đã nhảy xuống chưa? Trường hợp người này đã thực sự nhảy xuống rồi thì cái cảnh tượng đó sẽ khiến trong lòng của đứa trẻ có bóng ma tâm lý.

Lục Minh Húc nhanh chóng hiểu được ý của mẹ nên cậu bé buông tay của Mạc Hân Hy ra nói: “Thôi vậy. Con sẽ nghe lời của mẹ. Con sẽ chăm sóc các em trai em gái thật tốt. Mẹ mau đi cùng bố ra ngoài xem tình hình đi”

Nhìn đứa con trai tuy vẫn còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện, Lục Khải Vũ hài lòng xoa đầu cậu bé: “Đại bảo thật ngoan ngoãn”

Sau đó, hai vợ chồng mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này, trên tầng hai của bữa tiệc đã không còn bóng dáng của người nào.

Những người tới tham gia bữa tiệc đều đã rời đi. Bọn họ nghe nói có người muốn nhảy lầu nên tất cả đã chạy ra xem.

Mạc Hân Hy chạy nhanh tới phía cửa sổ của tầng hai. Cô nhìn xuống bên dưới, thấy một đám người đang tụ tập. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn tầng cao nhất của khách sạn, tay chỉ trỏ.

Nhìn thế này thì có lẽ là người đó vẫn chưa nhảy xuống.

“Đi nào, chúng ta đi lên tầng cao nhất thôi”

Mặc kệ là ai, ngày hôm nay, tại khách sạn Nguyệt Tú của bọn họ nhảy lầu thì vợ chồng bọn họ không thể nào ngồi yên được.

Cả hai vợ chồng nhanh chóng đi vào thang máy, đi lên tầng cao nhất. Lúc này, tại tầng cao nhất đã có rất nhiều người đang đứng.

Có bảo vệ và nhân viên của khách sạn.

Còn có Bạch Vĩ Hạo với sắc mặt trắng bệch.

Mai Huyền My? Khi Mạc Hân Hy nhìn Bạch Vĩ Hạo, đồng thời cô cũng nhìn thấy Mai Huyền My đang ngồi tại bên ngoài lan can của khách sạn Nguyệt Tú.

Mai Huyền My vẫn đang mặc chiếc váy trắng, tóc của cô ấy bị gió thổi bay tán loạn. Nhưng mà, nhìn cô ấy vẫn rất xinh đẹp khiến cho người khác cảm thấy thương yêu.

Ánh mắt của cô ấy trống rỗng, tay của cô ấy đặt lên trên bụng. Hai chân cô ấy đang chậm rãi đung đưa trong không trung.

Cô ấy vừa mới vất vả lắm để lẻn lên được tầng cao nhất của khách sạn Nguyệt Tú.

Mất thêm ít sức lực mới có thể đi tới bên ngoài lan can.

Ngồi ở chỗ này, gần như có thể nhìn thấy hết mọi phong cảnh của Hà Thành.

Còn sống, đối với cô ấy là một nỗi đau khổ.

Từ khi có trí nhớ đến giờ, từ khi cô ấy rời ông bà ni nhà này, bị đánh hay bị mắng giống như bữa cơm thường ngày của cô ấy.

Mùa đông đầy khắc nghiệt, quần áo không giặt sạch thì cô ấy sẽ bị đánh.

Nấu cơm nếu quá mặn sẽ bị đánh, quá nhạt cũng sẽ bị đánh.

Sàn nhà quét không sạch, phòng ở không dọn cẩn thận thì sẽ bị đánh. Khi ăn cơm nếu cô ấy gắp thêm miếng thịt hay quả trứng cũng sẽ bị đánh.

Em trai khóc cô ấy bị đánh. Em trai đi học muộn, làm bài thi không được tốt, bị bạn học bắt nạt, cùng bạn học đánh nhau, tóm lại thì vĩnh viên cô ấy đều bị đánh.

Hơn nữa, bố làm việc không được thoải mái, mẹ bị hàng xóm cười chê, chơi bài bị thua nên tâm trạng không được vui vẻ, đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ bị đánh.

Trong ngôi nhà đó, mọi việc nhà, dù bẩn thế nào hay nặng nhọc đều do cô ấy làm. Cô ấy chính là cái bao trút giận cho bố mẹ và em trai. Chỉ cần tâm trạng của bọn họ không được tốt thì bọn họ sẽ đánh mảng cô ấy.

Hai mươi hai tuổi, ngoại trừ chiếc váy trắng đang mặc trên người, cô ấy chưa từng được mặc qua quần áo mới.

Nhưng mà, chiếc váy trắng này cũng là do Đào Lệ Mẫn muốn cô ấy tới tiếp cận Lục Khải Vũ nên mới cố ý dặn mẹ cô ấy chuẩn bị. Vì thế, mẹ cô ấy đã tìm một cửa hàng vỉa hè, bỏ ra chút tiền nhỏ mua cho cô ấy.

Vì chiếc váy này mà cô ấy còn bị em trai cười nhạo, cầm đi tiền lương một tháng.

Cuộc sống này đối với Mai Huyền My chỉ có nỗi đau khổ vô tận.

Thực ra, cô ấy đã nghĩ tới việc tử tự từ lâu rồi. Cô ấy đã sớm muốn tử tự để được giải thoát.

Nhưng mà, do cô ấy quá yếu ớt lại nhát gan nên cô ta không dám.

Cô ấy sợ hãi, trong lòng cô ấy vẫn còn có ảo tưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.