Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác

Chương 904




Chương 904: Anh không giận

Nghĩ đến đây, anh xoay người, vươn tay ra, dùng lực trực tiếp kéo Mạc Hân Hy vào lòng.

Mạc Hân Hy muốn tiếp tục giải thích, nhưng lại bị anh đột nhiên kéo lại, chỉ cảm thấy thế giới quay cưồng, sau đó cô vừa mở mắt ra đã nằm trong vòng tay của Lục Khải Vũ Lục Khải Vũ nhìn cô, cưng chiều, thở dài bất lực: “Vợ à, anh cuối cùng cũng biết cái tính bộp chộp, tùy hứng của Vũ Tuệ và Lục Bảo là di truyền từ ai rồi!”

Thấy anh không còn tức giận, Mạc Hân Hy chớp chớp mắt tinh quái: “Chồng à, anh không tức giận nữa sao?”

Lục Khải Vũ không nói chuyện, cúi đầu, trực tiếp bịt kín đôi môi mà anh đã khát vọng từ lâu.

“Nhưng mà, trong lòng anh rất đau, vợ à, em phải bù đắp cho em”

Anh ôm chặt lấy cô, tìm kiếm sự ngọt ngào mà anh khao khát bấy lâu nay ở cô.

Đầu óc Mạc Hân Hy bị nụ hôn của anh làm cho quay cuồng. Trong lúc mơ màng, cô chợt nhớ ra mình đã bị tổn thương tử cung, khi xuất viện, bác sĩ đã dặn họ cấm quan hệ tình dục trong một tháng.

“Chồng” Cô chặn lại đôi tay muốn đi xa hơn của Lục Khải Vũ.

“Hửm?”

“Hình như Bác sĩ có nói rằng vết thương của em phải cấm cái kia trong vòng một tháng!” Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng lại truyền vào tai Lục Khải Vũ hết sức rõ ràng.

Động tác của anh dừng lại ngay lập tức, dựa vào Mạc Hân Hy nặng nề thở dốc, sau đó nhẹ nhàng cản vành tai của cô: “Em là một yêu tinh độc ác”

Sau đó, anh miễn cưỡng buông Mạc Hân Hy ra, giúp cô chỉnh sửa lại quần áo.

Nhìn thấy vợ ở ngay trước mặt mà bản thân lại không ăn được, trong lòng cảm thấy bực bội, khi Mạc Hân Hy đang mặc quần áo, anh vỗ nhẹ vào mông cô một cái.

“Tiểu yêu tinh không biết nói lý lẽ!”

Nhìn thấy bọn họ đã ở trong phòng một hồi mà mãi không thấy ra, rốt cuộc mấy đứa nhỏ cũng không đợi được nữa, liền mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh anh đánh Mạc Hân Hy.

“Bố, sao bố lại đánh mẹ?” Vũ Tuệ chạy tới, đẩy anh ra rồi đứng trước mặt Mạc Hân Hy để bảo vệ cô.

Mấy bé khác khác cũng làm y như vậy, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lục Khải Vũ.

“Bố, bố là một người đàn ông, yêu thương vợ con là điều cơ bản nhất, nhưng không ngờ ngay cả điều cơ bản nhất bố cũng không làm được. Bố thực sự khiến chúng con cảm thấy rất thất vọng” Đại Bảo Lục Minh Húc đen mặt nói.

“Uổng công con luôn cho rằng bố là một người bố tốt, một người chồng tốt! Lục Khải Vũ, bố đánh phụ nữ, con coi thường bố” Lục Bảo.

Lục Vũ Bách dùng tay chỉ thẳng vào Lục Khải Vũ.

“Bố, tại sao bố lại đánh mẹ?” Ngũ Bảo Lục Tấn Khang cau mày.

“Đúng vậy, cho dù mẹ có làm gì sai, bố cũng không thể đánh mẹ!”

Tam Bảo Lục Vũ Tuấn bĩu môi.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ có đau hay không! Mẹ có sao không!” Tứ Bảo Lục Vũ Tháp và Tư Nhã bước đến chỗ Mạc Hân Hy, quan tâm nắm tay Mạc Hân Hy.

“Bố, bố là đồ nói dối. Bố đã nói sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, nhưng bố lại đánh mẹ, con không thích bố nữa” Em gái đẩy Lục Bảo Lục Vũ Bách sang một bên, ngẩng đầu lên, tức giận chạy đến trước mặt Lục Khải Vũ, trừng mắt nhìn anh chằm chằm.

Nhìn những đứa trẻ bảo vệ mình như vậy, bộ mặt không thể yêu thương nổi của ông chồng đẹp trai, Mạc Hân Hy nhịn không được mà che miệng cười.

Lục Khải Vũ nhìn cô nghiến răng nghiến lợi: “Còn cười!”

Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn anh: “Ai bảo vừa rồi anh không khóa cửa!”

Trời ạ, nếu bọn trẻ đến sớm hơn vài phút, không phải đã thấy mấy cảnh không phù hợp với trẻ con rồi sao?

Nghĩ đến đây, Mạc Hân Hy có một tia sợ hãi, hung hăng lườm Lục Khải Vũ một cái.

“Các con của mẹ, cảm ơn mấy đứa đã bảo vệ mẹ như vậy. Mẹ thật hạnh phúc và vui vẻ.” Mạc Hân Hy ôm lấy những đứa bé đáng yêu này, dùng ánh mắt đắc thẳng nhìn Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ mỉm cười, mấp máy môi, tuy không phát ra âm thanh nhưng cô hiểu anh nói gì.

Anh nói: “Đợi đến khi vết thương của em lành rồi, xem anh trị em thế nào!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.