Chương 897: Tự hào
Nhìn thấy Tam Bảo Vũ Tuấn làm mọi việc nghiêm khác như vậy, Lục Khải Vũ vừa vui mừng vừa đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu.
“Tam Bảo, bố cảm thấy thật tự hào về con”
Anh ôm hai đứa trẻ vào lòng, tảng đá lớn đặt ở trong lòng rốt cục cũng hơi nhẹ nhàng một chút.
Sau hai ngày quan sát, loại thuốc giải độc do Vũ Tuấn phát triển đã được thử nghiệm rất thành công trên thân chuột.
Vì vậy, vào thứ bảy, tranh thủ lúc mấy cái đứa nhỏ đáng yêu kia trở về nhà chính, Ngũ Bảo Lục Tấn Khang ở phía sau đã bí mật nhờ anh trai tiêm thuốc giải cho mình trong phòng thí nghiệm.
Nhìn vào đôi mắt văn vện tia máu của anh trai thứ ba, Tấn Khang mũi cay xè và hốc mắt đỏ lên.
“Cảm ơn anh, anh ba”
Có nhà, có bố và mẹ, còn có các anh em, cảm giác thật sự rất hạnh phúc at Cậu năm chặt tay Vũ Tuấn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Cảm ơn cái gì, chúng ta là anh em ruột thịt huyết mạch tương liên.
Tuy nhiên, những ngày này hai chúng ta buộc phải như hình với bóng.
Anh phải quan sát tình hình của em bất cứ lúc nào. Sau khi trở về, chúng ta có thể ngủ chung một phòng được không?”
Vũ Tuấn biết em trai mình là người tỉnh táo cơ trí, đầu não thông minh, lanh lợi và có chút đam mê sạch sẽ. Vì vậy, cậu cẩn thận trưng cầu ý kiến của em trai mình.
Tấn Khang nhìn cậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một mực cao lạnh bắt đầu lộ ra một tia ý cười: “Anh ba nguyện ý cùng em đi ngủ, em cầu còn không được đấy!”
Chủ nhật ngày mười tám tháng chín, gia trường nhà họ Lục – Lục Đình Khâm và còn có chín đứa trẻ nhận tổ quy tông.
Tin tức này từ ba ngày trước đã sớm làm nổ tung Hà Thành.
Vì vậy, tối hôm trước, các nhà báo, ký giả truyền thông từ khắp nơi đã đổ xô đến cổng vào biệt thự của họ Lục và cả lối vào của khách sạn Nguyệt Tú để hỏi thăm tin tức.
Chỉ cần là người hơi có chút thân phận ở Hà Thành mà nhận được thiệp mời từ nhà họ Lục, cơ hồ đều là sáng sớm đã chuẩn bị tốt lễ vật, chuẩn bị đi thấy phong thái chín đứa trẻ kia.
Nghĩ xem một chút, đây chính là nhị gia cùng tam gia người đã từng quát tháo tập đoàn Long Uy còn có thần đồng y học nổi tiếng thế giới.
Còn thêm một đệ tử trưởng khoa Đông y, bác sĩ Tôn.
Tùy tiện bám lấy chụp một tấm hình cũng đủ cho bọn họ khoác lác thật lâu rồi.
Để thể hiện tốt nhất phong thái của tám đứa trẻ, mẹ Lục còn đặc biệt mời người tạo hình đến ngôi nhà chính của gia đình họ Lục. Sáng sớm liền đem tám cái đứa trẻ kia kêu lên tiến hành một phen cách ăn mặc.
Nhìn xem mấy đứa cháu trai, cháu gái đứng thành một hàng, khí chất, giá trị nhan sắc đều phá lệ xuất chúng. Ba vị gia trưởng nhà họ Lục cười đến miệng đều không khép lại được.
Bà cụ nhà họ Lục đi đến trước mặt bọn trẻ, cái này sờ một cái, ôm một cái cái kia, mỗi một đứa nhỏ bà đều hận không thể một mực ôm vào trong ngực không buông tay.
Đại Bảo Lục Minh Húc không thể hiểu được, đụng đụng Tam Bảo đứng bên cạnh: “Vũ Tuấn, người lớn đến tột cùng là nghĩ thế nào, sao lại nhàm chán như vậy! Chỉ cần đổi tên sổ hộ khẩu là được rồi, cần gì phải làm thành động tĩnh lớn như vậy đâ Vũ Tuấn cau mày liếc qua một cái: “Anh trai, chúng ta vẫn là nên cố chịu đựng một chút đi! Anh xem bà cụ, bà nội, ông nội bọn họ đều rất vui vẻ, vì bọn họ, chúng ta phải nhãn nhịn”
Sau khi nói xong, anh nhìn sang hai cậu em Tứ Bảo và Ngũ Bảo bên cạnh: “Chúng ta ngồi trên sô pha chờ một lát. Không phải bu: mười một giờ mới bắt đầu sao, lúc này còn mới đến tám giờ mà thôi”
Cậu hơi lo lắng cho sức khỏe của hai đứa em này.
Lục Bảo Vũ Bách nghe vậy đôi chân nhỏ liền chạy tới sô pha, sau đó trực tiếp nằm trên đó: “Ai nha, thật vất vả mới qua một ngày chủ nhật, cũng không khiến người ta ngủ nướng, cuối cùng là muốn ồn ào loại nào a!”
Vừa mới ngồi xuống, mẹ Lục đã vội chạy tới và đánh vào mông nhỏ của cậu một cái:” Lục Bảo, đứng dậy nhanh lên, quần áo của cháu bị nhăn mất”
Vũ Bách không cao hứng từ trên ghế salon ngồi xuống, vểnh lên miệng nhỏ: “Bà ơi, cháu đói quá, bà có thể đừng tra tấn chúng cháu nữa không”
Mẹ Lục cầm lên một miếng bánh quy trên bàn cà phê, nhét vào miệng cậu bé: “Ngoan, ăn trước một ngụm lót dạ một chút đi. Cháu nhìn mấy em gái của cháu đi, ba người bây giờ còn đang chải đầu mà cũng chẳng phàn nàn gì cả đấy. Cháu thân làm anh trai sao có thể mất kiên nhẫn trước đâu!”