Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác

Chương 894




Chương 894: Không nhắc nữa

Long Thiên hiểu ý lập tức phối hợp nói: “Phải đấy mẹ, mẹ đừng thấy có đôi khi còn ăn rất nhiều, nhưng mà vừa mới ra khỏi cửa nhớ đến cái mùi vị của nội tạng, lòng heo đó, bao nhiêu đồ ăn vừa ăn vào liền nôn ra hết”

Nói xong, cậu bé đột nhiên bắt đầu khó chịu: “Không được rồi không được rồi, con không được nhắc đến chuyện này nữa” Sau đó, che miệng lại, chạy vào phòng tắm.

Mạc Minh Húc mặt đầy lo lắng chạy sát theo sau cậu bé: “Mẹ ơi, con đi xem em trai thế nào”

Trong phòng tắm, sắc mặt Long Thiên tái mét nằm bò trên bồn rửa mặt.

“Long Thiên, em không sao chứ?” Mạc Minh Húc thấy sắc mặt cậu bé như vậy, thực sự có chút lo lắng.

Long Thiên xua xua hai tay: “Anh hai, đừng lo, em không sao, vừa rồi chẳng qua chỉ là diễn kịch cho mẹ xem mà thôi”

Nói đến đây, cậu bé khựng lại, giơ ngón cái lên với Mạc Minh Húc: “Anh hai, đầu óc của anh xoay chuyển nhanh cực đấy, nhưng mà, cái lòng heo nội tạng kia thật sự rất buồn nôn. Làm sao anh nghĩ ra được vậy?”

Hai thăng nhóc vẫn còn đang muốn tiếp tục thảo luận, bà Lục ở bên ngoài không nhìn thấy bóng dáng hai đứa đâu liền sốt ruột hét tướng lên.

“Đại Bảo, Ngũ Bảo, hai đứa đang thì thầm thầm thì cái gì không ra đây, bánh kem sẽ bị Vũ Tuệ và Long Bách ăn hết đấy!”

Hai cậu nhóc nhìn nhau bật cười.

ly! Còn Mạc Minh Húc kéo bàn tay nhỏ nhắn của Long Thiên: “Đi thôi, không thể để hai đứa nó tiếp tục ăn nữa, bằng không sẽ biến thành quả bóng thật đấy”

Mạc Hân Hy từ trong phòng ngủ bước ra, không nhìn thấy Tử Tín và Mộc Tháp đâu, có hơi thất vọng.

“Bố mẹ, Tử Tín và Mộc Tháp đâu, sao hai đứa nhỏ không đến đây cùng với bố mẹ”

Đã hơn một ngày không được gặp hai đứa nhỏ rồi, bọn nhỏ này vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện nhất.

Cô có hơi nhớ hai đứa nhóc.

Nếu không phải Mộc Tháp muốn đi theo bác sĩ Tôn học Đông y, ý định bạn đầu của cô là để Mộc Tháp đến đây cùng sống chung với bọn họ.

Vừa nghe đến đây, bà Lục đành bất lực lắc đầu: “Ôi, con đừng nhắc đến hai đứa nó nữa, lúc trước Tử Tín vào phòng thí nghiệm không chịu ra ngoài. Bây giờ thì hay rồi, Mộc Tháp trở về rồi, cũng mê luôn cái phòng thí nghiệm, ngày nào cũng ở mãi trong đó với Tử Tín, chỉ hận không thể ở luôn trong đó không ra ngoài nữa!”

Ông Lục có vẻ không hài lòng với cách nói chuyện của bà Lục: “Bà thì biết cái gì? Tử Tín là đang giúp Hữu Sinh nghiên cứu thuốc giải! Bác sĩ Tôn cũng nói Mộc Tháp có thiên phú về Đông y, thằng bé đi theo Tử Tín thử tiếp xúc với thiết bị thí nghiệm, đây là chuyện tốt. Chúng ta nên ủng hộ chi “Ủng hộ, ủng hộ, vậy không cần quan tâm đến sức khỏe của cháu nội ông nữa sao? Ông không nhìn thấy, Tử Tín đã mấy ngày liên tục không có ăn uống đàng hoàng gì sao? Còn nữa, Mộc Tháp, thằng bé vừa mới làm xong phẫu thuật mổ tim, còn chưa hoàn toàn bình phục, lỡ như bị đói đến hỏng cả người, tôi xem ông phải giải thích với con trai ông ra sao” Bà Lục không vui đáp lại.

Lúc Lục Khải Vũ mở cửa đi vào nhà, vừa hay nghe phải tiếng tranh cãi của bố mẹ.

“Sao vậy? Sao hai người lại cãi nhau nữa rồi”

“Bố ơi”

“Bố ơi”

Ba cô bé con nhìn thấy Lục Khải Vũ, lập tức chạy nhào tới.

Mạc Hân Hy đứng dậy, cầm lấy áo khoác của anh: “Cơm tối xong xuôi rồi, ăn cớm trước đãi”

Lục Khải Vũ cúi xuống ôm ba cô con gái lên, rồi bước đến bàn ăn.

“Khải Vũ, ba ngày nữa là đến sinh nhật của bố con, bố mẹ đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, ba ngày sau sẽ tổ chức sinh nhật cho bố con tại khách sạn Nguyệt Tú, để tám đứa trẻ nhận tổ quy tông. Hộ khẩu và tên tuổi của bọn trẻ, bố của con cũng đã bảo người làm xong hết rồi”

Lục Khải Vũ vừa mới ngồi xuống, còn chưa bắt đầu ăn cơm, bà Lục đã đưa cho anh cuốn sổ hộ khẩu mới tinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.