Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác

Chương 891




Chương 891: Lo lắng

Lúc Mạc Hân Hy và Tô Cẩm trở về nhà đã hơn một giờ chiều.

Lý Duy Lộc nhất định phải tiễn bọn họ đến tầng 16 mới yên tâm.

Mạc Hân Hy biết anh ấy không nỡ với Tô Cẩm nên chỉ có thể để anh ấy đi theo.

Sau khi mở cửa, Tô Cẩm thay giày, đặt túi xách xuống: “Chị Hân Hy, chị vẫn chưa ăn trưa đúng không, em đi nấu cơm nhé”

Nói xong, cô ấy quay người đi về phía phòng bếp.

Lý Duy Lộc giữ cô ấy lại: “Tô Cẩm, bọn anh không đói, không sao đâu, em nên chườm đá lên mặt trước rồi hãy nói tiếp”

Tô Cẩm khẽ nhìn Mạc Hân Hy, có chút xấu hổ mà thoát ra khỏi tay anh ấy, gương mặt trắng bệch của cô chợt đỏ lên: “Không sao đâu, bây giờ không đau nữa rồi. Vết thương của chị Hân Hy vẫn chưa hoàn toàn bình phục, không thể để chị ấy đói được. Chờ một chút, em đi làm mì ướp cho hai người. “

Lý Duy Lộc còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Mạc Hân Hy kéo qua.

“Anh làm gì vậy? Lúc nãy Tô Cẩm ở bên ngoài chịu uất ức, vậy mà anh lại để cô ấy nấu cơm cho anh, anh cũng tuyệt tình thật đấy!” Anh ấy có chút bất mãn với hành động của Mạc Hân Hy.

Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn anh ấy, kéo anh ấy ra ban công, cười nhạo nói: “Em thật sự nhìn không ra, Lý Duy Lộc anh cũng là một kẻ trọng sắc khinh bạn đấy!”

Lý Duy Lộc bị cô nói trúng tim đen, sắc mặt đỏ bừng lên ngay lập tức: “Em, em đang nói cái gì vậy! Anh, tôi chỉ bảo Tô Cẩm giả làm bạn gái của anh để đối phó với ông cụ mà thôi, em đừng nói bậy”

Nhìn thấy anh vẫn còn cứng miệng, phủ nhận một cách lo lắng, Mạc.

Hân Hy liếc anh một cái: “Em chẳng muốn quan tâm đến anh nữa. Ăn cơm xong thì mau trở về công ty đi, còn một đống chuyện đang chờ xử lý đấy! Nếu vì chuyện tình riêng của hai người mà ảnh hưởng đến việc hợp tác với Tập đoàn Long Uy, anh nghĩ em sẽ xử lý anh như thế nào đây?”

Lý Duy Lộc lùi lại một bước, lãnh đạm nhìn cô: “Hân Hy, anh thật sự nhìn không ra đấy. Kể từ khi kết hôn với Lục Khải Vũ tính khí của em ngày càng thay đổi! Có cần bọn anh khoa tay múa chân một chút không?”

Vừa nói Lý Duy Lộc vừa bày ra một tư thế sẵn sàng.

Nhìn thấy thái độ khờ khạo của anh ấy, Mạc Hân Hy cũng mặc kệ, trực tiếp đi vào phòng ăn.

Mùi vị mì ướp của Tô Cẩm vô cùng hấp dẫn.

Ngay từ miếng đầu tiền thì Lý Duy Lộc đã hết lời khen ngợi, dùng hết vốn từ vựng của mình để khen ngợi sự đức hạnh của Tô Cẩm.

Mạc Hân Hy thấy vậy chỉ biết giương mắt nhìn.

Nhưng anh ấy thực sự quá ồn ào, nên sau khi ăn xong, Mạc Hân Hy trực tiếp lái xe đưa anh ấy trở lại công ty.

Sau khi Long Uy trở về, dựa theo kế hoạch đã thống nhất với Mạc Hân Hy, anh ta bắt đầu hành động một cách khua chiêng gióng trống.

Ba giờ chiều, Mạc Hân Hy nhận được điện thoại của Lý Toàn, đã sắp xếp người theo dõi chặt chẽ Hoàng Bảo Mai, có thể hành động bất cứ lúc nào.

“Được rồi, đã biết được lịch trình hàng ngày của bà ta rồi, hãy chờ điện thoại của tôi!”

Hoàng Bảo Mai, năm đó bà ta đã ngược đãi Nhị Bảo như thế nào thì bây giờ Mạc Hân Hy sẽ bắt bà ta trả lại gấp nhiều lần.

Bởi vì cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cùng với việc sau khi gặp lại Hoàng Bảo Mai trong lòng có chút kích động, cho nên sau khi uống thuốc bắc xong, Mạc Hân Hy dựa vào giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cô mơ thấy một giấc mơ, trong một biệt thự vườn xinh đẹp, có vài đứa trẻ đang vây quanh cô, ca hát và nhảy múa. Nhị Bảo cũng năm trong số đó, cậu là đứa trẻ tỏa sáng nhất, bắt mắt nhất và nhảy đẹp nhất.

“Mẹ ơi, mẹ ơi”

Trong một vườn hoa, Nhị Bảo đang chạy về phía cô, cô mở rộng vòng tay của mình để ôm lấy cậu bé. Tuy nhiên, ngay khi Nhị Bảo định lao vào vòng tay cô, Hoàng Bảo Mai bất ngờ lao ra và bế Nhị Bảo lên.

“Mạc Hân Hy, đứa nhỏ này đã phá hỏng hạnh phúc của tôi, tôi muốn nó phải chết!” Hoàng Bảo Mai lấy ra một con dao găm, trực tiếp đâm vào ngực của Nhị Bảo.

“Không được…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.