Chương 814: Thu dọn
Hoàng Ánh Tuyết cất quần áo trong vali vào tủ, có chút kinh ngạc: “Con thu dọn nhanh như vậy sao?”
“Đúng vậy, đồ của bọn con trai rất đơn giản, không nhiều đồ giống như con gái, quần áo, mỹ phẩm, khăn quàng cổ, v.v”
Mạc Vũ Lý bĩu môi ngồi xuống giường trong phòng Hoàng Ánh Tuyết.
“Mẹ của con cũng như vậy. Đi ra ngoài, trang điểm thường mất một tiếng đồng hồ, có thể khiến người ta phát điên” Cái miệng nhỏ nhắn của cậu bắt đầu phàn nàn về Mạc Tình.
“Mẹ của con là người nổi tiếng, tất nhiên khi ra ngoài cần phải chuẩn bị kỹ càng hơn”
“À đúng rồi, mợ dạy tiểu học thì mợ dạy lớp mấy vậy?”
Mạc Vũ Lý tò mò hị “Lớp một, sao thế? Con cũng muốn đi học sao?”
Mạc Vũ Lý vội xua tay: “Đừng, đừng, con không muốn ở trong nước mà phải đi học đâu, nghe nói phòng học trong nước rất nhàm chán”
Hoàng Ánh Tuyết cố ý trêu chọc cậu: “Nhưng mà, trong lớp học ở trong nước cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp và dễ thương!”
“Thật sao?” Quả nhiên, đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ Lý tỏa sáng.
Hoàng Ánh Tuyết không nhịn được gõ nhẹ lên đầu của cậu: “Còn nhỏ như vậy nghe đến các cô gái xinh đẹp liền sáng mắt, nghĩ cái gì không đâu! Toàn học những thứ không tốt.”
Mạc Vũ Lý che đầu mím cái miệng nhỏ nhắn: “Mợ xinh đẹp, mợ ra tay quá độc ác! Đau quái”
“Hơn nữa ai cũng yêu cái đẹp, con không thích những cô gái xinh đẹp, chẳng lẽ lại đi thích mấy người quái dị xấu xí sao?” Cậu tức giận hỏi.
Hoàng Ánh Tuyết cầm bộ quần áo cuối cùng cất đi, nhìn cậu: “Mợ không biết là cái tính này của con giống ai! Mợ thấy bố của con rất trầm ổn”
“Trầm ổn? Mợ có gì hiểu lầm với từ này có đúng không?
Nếu như trầm ổn, sẽ không ở sau lưng vợ cả mà nuôi dưỡng mẹ con ở bên ngoài.” Mạc Vũ Lý nói xấu Mộ Dung Lãnh Hàn không chút lưu tình.
Hoàng Ánh Tuyết không muốn tranh luận vấn đề này với cậu nữa, đứa nhỏ này lúc nào cũng vô lý làm rối vấn đề lên mấy lần.
Lúc này trời đã gần tối, cô đưa Mạc Vũ Lý đến gặp bố mẹ.
Khi cậu bé này nhìn thấy bố Hoàng, mẹ Hoàng liền ngoan ngoãn gọi ông nội và bà nội một cách dễ thương.
Cậu bé còn lấy từ trong túi ra hai đôi tất tinh khiết của một thương hiệu nào đó như một trò ảo thuật rồi đưa chúng cho bọn họ.
Đã nhiều năm không có đứa nhỏ nào ở bên cạnh, hai vợ chồng già cười vui vẻ đến không khép được miệng.
Mẹ Hoàng mau chóng lấy đồ ăn vặt đến cho Mạc Vũ Lý ăn.
Bố Hoàng vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn cậu bé, hồi lâu sau bỗng nhiên thở dài thất vọng vô hạn nhìn con gái chảm chằm: “Bố mẹ đời này không có phúc hưởng thụ niềm vui có cháu trai cháu gái, em trai của con thì đang bận xây dựng sự nghiệp chưa chịu kết hôn. Còn con thì sao! Lại thành ra thế này, sắp ba mươi tuổi rồi, con có dự định gì không?”
Hoàng Ánh Tuyết cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn: “Con cũng chưa có kế hoạch, ngày mai con đi báo danh làm giáo viên dạy ngữ văn.”
Mẹ Hoàng vội vàng nói: “Cô giáo rất tốt, con gái làm cô giáo là thích hợp nhất”
Nói xong, bà ấy lại nhìn con gái thật sâu: “Ánh Tuyết, con nhìn xem, con cũng đã ly hôn rồi, chuyện hôn nhân sau này con tính như thế nào?”
Hoàng Ánh Tuyết nhặt một hạt lạc trên bàn trà lên bóc ra: “Con nghe lời mẹ.”
Cha mẹ ngày càng già yếu, mong con cái lập gia đình, cô hiểu.
Mấy năm nay, bởi vì cô mà hai người cũng rất đau lòng, cô đã gần ba mươi tuổi rồi, không còn là một cô gái trẻ nữa, cô nên chấp nhận số phận của mình. Tình yêu là tất cả của những người trẻ tuổi, cô chỉ muốn bố mẹ có thể yên tâm, sống vui vẻ là được.
Nghe xong lời nói của Hoàng Ánh Tuyết, bố Hoàng và mẹ Hoàng đều lộ ra vẻ vui mừng, mẹ Hoàng vỗ vỗ chân của bố Hoàng: “Con gái nói sẽ nghe theo chúng ta, lần này chúng ta phải tìm cho nó một người có nhân phẩm, đạo đức tốt”
“Đúng, đúng!”
Mạc Vũ Lý ăn một cái kẹo sữa, bối rối nhìn Hoàng Ánh Tuyết, rồi lại nhìn bố Hoàng và mẹ Hoàng.
Rõ ràng mợ có người trong lòng nhưng tại sao lại không nói cho bố mẹ biết chứ?