Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác

Chương 745




Chương 745: Đi châu Âu

Sau khi Đại Long Vương đỡ anh ta ra khỏi khách sạn Thanh Long, bọn họ quan sát xung quanh, xác định nhóm người Lục Khải Vũ đã rời đi mới lái xe về tiểu khu Hương Tạ ở phía tây thành phố.

Bọn họ vừa đi được năm phút, một chiếc xe Volkswage bình thường, không mấy nổi bật chạy ra từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm của siêu thị ở gần khách sạn Thanh Long.

Lục Khải Vũ ngồi ở trên ghế phụ nhìn chăm chú di động trên tay, anh ra lệnh cho giám đốc vệ sĩ đang điều khiển tay lái: “Rẽ phải ở ngã tư phía trước, bọn họ đi đường Phong Bạch”

Đúng vậy, lúc nấy anh nhân cơ hội đánh Long Anh Vũ đã gắn một con chip định vị to bằng hạt đậu lên người anh ta.

Mạc Minh Húc đã tốn một số tiền mua nó ở chỗ Lý Duy Lộc, khi gần đi, anh đã hỏi mượn con trai.

Trên chiếc xe không mấy nổi bật đó, có ba người đang ngồi ở ghế sau, đều là vệ sĩ có năng lực hàng đầu ở công ty họ Lần này, anh nhất định phải cứu Mộc Tháp ra.

Theo hiển thị trên di động, xe của Long Anh Vũ đang đi từ đường Phong Bạch về phía tây, sau khi đi qua đèn xanh đèn đỏ thì rẽ hướng vào đường Bích Thủy.

Tiếp tục chạy thẳng mười lăm phút thì xe bọn họ chạy vào một tiểu khu xa hoa trên đường Bích Thủy.

Tiểu khu cao cấp được canh chừng hết sức nghiêm ngặt, bọn họ bị chặn ở ngoài.

“Chủ tịch Lục ơi, làm sao đây? Chúng ta không vào được.” Giám đốc vệ sĩ buồn bực hỏi.

Ngay sau đó, một vệ sĩ có tính cách hướng ngoại ở phía sau bọn họ đột nhiên mở cửa xe, từ trong bước ra ngoài, đi thẳng đến trước mặt nhân viên bảo vệ đang ngăn cản họ “Mạnh Sơn, đúng là cậu rồi!”

Nghe nói anh chàng vệ sĩ có tính cách hướng ngoại này, năm ngoái từng là bộ đội chuyên nghiệp, trước đây từng là tiểu đội trưởng.

“Tiểu đội trưởng? Trùng hợp vậy sao?”

Người bảo vệ tên là Mạnh Sơn kích động hỏi anh ta.

Có người quen, mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, qua một vòng chào hỏi thân thiết, bọn họ thuận lợi đi vào tiểu khu Bích Thủy, lại còn hỏi được địa chỉ chính xác của Long Anh Vũ.

Vào thang máy, Lục Khải Vũ nhìn về phía anh chàng vệ sĩ có biểu hiện phi phàm đang đứng ở cửa, anh hỏi: “Cậu tên là gì?”

“Triệu Binh” Cậu ta hơi dè dặt đáp.

“Ok, nếu như đồng chí Mạnh Sơn của cậu vì chúng ta mà mất việc, cậu bảo cậu ta đến tập đoàn nhà họ Lục làm nhé!” Anh lặng lẽ nhớ cái tên của anh chàng vệ sĩ này trong lòng. Sau khi về, định thông báo cho bộ phận nhân sự thăng lên chức vụ phù hợp với tài năng của cậu ta.

Tuy nhiên, những điều này để sau hằng nói. Lúc này, anh sắp tới nhà Long Anh Vũ ở tầng mười hai.

Trong nhà, Long Anh Vũ băng bó miệng vết thương đơn giản xong, anh ta bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vì Mộc Tháp chưa có hộ chiếu, Đại Long Vương bèn liên hệ với người có liên quan để làm gấp hồ sơ.

Lý Mộc Tháp đứng ở bên cạnh Long Anh Vũ, vẻ mặt cậu bé đầy khó hiểu và lo lắng: “Bố ơi, bố bị sao thế? Tại sao đi ra ngoài một chút đã bị thương nặng như vậy? Hay là chúng ta đi bệnh viện đi!”

Thấy cậu bé hiểu chuyện, trong lòng Long Anh Vũ xẹt qua một tia ấm áp. Long Anh Vũ buông quần áo trên tay ra và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu: “Mộc Tháp à, trên đường bố đi siêu thị bị một con chó dại đuổi theo cần, không cẩn thận bị ngã thành như vầy”

Long Anh Vũ múa bút thành văn, chẳng mấy chốc đã bịa ra một câu chuyện nói láo, vì trả đũa Lục Khải Vũ còn ví anh giống một con chó điên.

Mộc Tháp suy nghĩ đơn thuần không hề nghi ngờ, cậu bé duỗi tay ra vuốt miệng vết thương trên mặt anh ta: “Vậy bố đã tiêm vắc- xin bệnh dại chưa?”

Long Anh Vũ sửng sốt hồi lâu, mới ngượng ngùng đáp: “Chưa, con chó đó bị quản lý thành phố bắt đi rồi, không còn cắn bố nữa”

Mộc Tháp yên tâm, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì hay quá!”

“Nhưng sao ngày mai chúng ta phải đi Châu Âu ạ? Chẳng phải ba nói sẽ không dẫn con ra nước ngoài sao?” Nhìn Long Anh Vũ bắt đầu thu dọn quần áo, cậu bé cảm thấy hơi khó hiểu.

“Ba chỉ muốn dẫn con đi ngắm mùa thu ở Châu Âu thị đó có một trong những con đường đẹp nhất thế giới. Chúng ta sẽ trở về sớm thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.