Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác

Chương 704




Chương 704: Kế hoạch kín kẽ

“Phải, nếu như anh muốn sống đường hoàng, không muốn trở thành kẻ điên bị nhốt trong viện tâm thần thì chỉ có cách hợp tác với tôi” Thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Sở Thần Dật, Lục Khải Vũ lấy làm lạ„ nhưng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều.

“Được, tôi hợp tác với anh!” Sở Thần Dật đồng ý rất nhanh mà không cần suy nghĩ.

Lục Khải Vũ không nói gì thêm nữa, anh lùi bước sang bên cạnh xe lăn của em trai.

Sở Thần Dật vẫy tay gọi vệ sĩ ở đẳng xa, vệ sĩ lập tức chạy tới “Vê phòng tôi lấy một chiếc giá vẽ và thuốc màu ra đây. Chú này cũng muốn học vẽ” Sở Thần Dật chỉ vào Lục Khải Dã ngồi trên xe lăn Một trong hai người vệ sĩ kính cẩn đáp lời: “Vâng” Rôi quay người đi về phía căn phòng trong cùng nơi Sở Thần Dật ở.

Anh ta vừa đi chưa đầy hai phút thì Sở.

Thần Dật đã nói với người vệ sĩ còn lại: thấy hơi đói, bữa sáng ăn ít quá, anh đi lấy giúp tôi một cốc sữa ấm tới đây”

“Chuyện này..” Vệ sĩ đắn đo nhìn Lục Khải Vũ và Lục Khải Dã.

Sở Thần Dật khẽ cười: “Hai người họ cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi, nơi này là viện dưỡng lão, anh cả nghĩ quá rồi đấy! Đi mau đi, tôi đói đến cồn cào ruột gan rồi đây này: Vệ sĩ nhìn Lục Khải Vũ và Lục Khải Dã một lân nữa.

Nhân cơ hội này, Lục Khải Dã lại bắt đầu màn biểu diễn di chứng sau đột quy.

Lục Khải Vũ vội trấn an anh ta.

704-mot-thai-9-bao.jpg

Chốc lát sau, anh ta và Lục Khải Dã đã thay đổi quần áo cho nhau.

Sở Thần Dật ngồi trên xe lăn, quay sang nhìn Lục Khải Vũ: “Cho dù tôi có mặc quần áo của em trai anh vào thì cũng không thể giấu được bảo vệ gác cổng với bộ dạng này được”

Nói rồi anh ta chỉ tay lên mặt mình.

Lục Khải Vũ ngó nhìn xung quanh kiểm tra, dùng chiếc chậu trong góc hứng một ít nước, kêu Sở Thần Dật đứng dậy rồi đổ thẳng lên xe lăn.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

“Ngồi xuống đi!” Anh chỉ vào chiếc xe lăn ướt sũng và nói.

“Thế này…” Sở Thần Dật bỗng hiểu ngay ra được ý đồ của anh, nhưng trong lòng vẫn có ý chống đối Lục Khải Vũ không cho anh ta thời gian chần chừ, anh giơ tay ấn mạnh anh †a ngồi xuống, chiếc quần của Lục Khải Dã mà Sở Thần Dật đang mặc trên người lật tức ướt một mảng. Trông giống như đã tè ra quần vậy.

Sau đó, Lục Khải Vũ lại lục tìm trong túi đựng đồ trên xe lăn, lấy ra một chiếc khăn choàng, che lên mặt Sở Thần Dật.

“Lát nữa ra đến cửa, anh đừng nói năng gì cả, chỉ việc che mặt cáu gắt, quát tháo là được”

Sở Thần Dật nhìn Lục Khải Vũ với ánh mắt khâm phục, phải thừa nhận rằng anh chàng này rất thông minh.

Lục Khải Dã bực bội, rối rít níu anh cả lại “Còn em thì sao, hai anh đi rồi thì em biết làm thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.