Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác

Chương 437




Chương 437: Có chút ghen

Mạc Hân Hy quay đầu, nhìn Lục Khải Vũ với vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Đại Bảo làm sao vậy? Lại tức giận như thế.” Lục Khải Vũ vươn tay trực tiếp ôm lấy cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Con lớn như vậy rồi, về sau không cần ôm nữa!”

Mạc Hân Hy nghe thấy trong giọng nói trầm thấp của anh có vị chua.

Cô ngẩng đầu lên có chút không tin: “Ông xã, anh ghen với con trai mình sao?”

Lục Khải Vũ liếc nhìn cửa phòng đóng chặt của con trai rồi đẩy cô vào tường: “Không phải anh ghen, mà là con trai em tức giận! Em phải bồi thường cho anh.

Mạc Hân Hy rốt cục hiểu chuyện vừa rồi của hai cha con! Con trai yêu mẹ nên mới hôn cô một chút, hoá ra lại khiến Lục Khải Vũ ghen, sau đó cố ý ôm con trai từ tay cô, nên mới làm cho thằng bé tức giận.

Hai người đàn ông này thật đúng là ấu trĩ Cô lắc đầu không nói nên lời, tách ra khỏi vòng tay của Lục Khải Vũ, đi về phía phòng con gái: “Nhiên Nhiên, con bé đều đã ngủ chưa?”

Lục Khải Vũ ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp trêu tức: “Đã ngủ rồi, bà xã, em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm thôi Nói xong, anh trực tiếp ôm Mạc Hân Hy quay về phòng ngủ chính.

Sau khi vui vẻ vận động mạnh mẽ một lúc, anh ôm Mạc Hân Hy đã buồn ngủ đi tắm rửa một chút.

“Đồ lừa đảo, anh còn bảo em nghỉ ngơi thật tốt” Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mạc Hân Hy vừa lẩm bẩm vừa nhắm mắt trong vòng tay của Lục Khải Vũ. Khóe miệng Lục Khải Vũ nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, hôn lên má và khỏe môi cô, vừa cúi xuống lại bị cô đẩy ra.

“Hôm nay mệt mỏi qua,vừa rồi đã làm rồi, em muốn đi ngủ” Mạc Hân Hy xoay người mặc kệ anh.

Lục Khải Vũ tắt đèn đầu giường, từ phía sau ôm lấy cô, trêu tức: “Bà xã, em nghĩ gì thế! Anh chỉ muốn hôn em thôi!” Mạc Hân Hy tức giận xoay người lại nhéo eo anh: “Hừ, nói láo!”

Lục Khải Vũ kêu thảm thiết một tiếng, cúi đầu cắn vành tại cô: “Bã xã, em đây chính là mưu sát chồng đó!”

Mạc Hân Hy nhích người qua một bên, không để ý tới anh.

Lục Khải Vũ làm theo thói quen, anh duỗi thẳng tay ra rồi ôm cô vào lòng.

“Bà xã, sắp hết tháng rồi, chỉ còn một tháng nữa là khai giảng. Ngày mai chúng ta đi xem nhà được không?”

Bọn nhỏ sắp đi học tiểu học, cần phải mua một căn nhà nhỏ gần đó càng sớm càng tốt, nếu không khi khai giảng thì không dọn vào ở được.

Nói đến đây, Mạc Hân Hy đột nhiên nhớ tới lời của Tứ Bảo, cô xoay người nắm tay Lục Khải Vũ: “Chồng à, Tứ Bảo nói nó cũng muốn đi học. Anh xem, co the de cùng mấy đứa Minh Húc được không, để bọn nó cùng nhau đến trường?”

“Cái này, phải để xem sức khoẻ của Tứ Bảo hồi phục như thế nào đã. Trong trường tiểu học có rất nhiều những đứa trẻ nghịch ngợm. Anh sợ rằng nó sẽ bị thương” Lục Khải Vũ vẫn rất lo lắng.

“Thật ra, em nhìn thấy dáng vẻ của Tứ Bảo rất thích đi học. Tuổi còn nhỏ mà đã mơ ước được vào Đại học Đông y, trở thành một bác sĩ Đông y xuất sắc!” Giọng nói của Lục Khải Vũ trong bóng tối có chút kinh ngạc: “Đông y?”

Mạc Hân Hy nói lại lời mà Tứ Bảo đã nói với Lục Khải Vũ, Lục Khải Vũ im lặng hồi lâu mới nói: “Vợ chồng Lý Minh thực sự chăm sóc Tứ Bảo rất tốt. Về sau chúng ta sẽ đối xử tốt với bọn họ”

“Được.” Mạc Hân Hy cũng nghĩ như vậy.

Nếu không có sự chăm sóc cẩn thận của vợ chồng Lý Minh thì Tứ Bảo khó có thể sống trong hoàn cảnh lúc đó, vì vậy, vợ chồng Lý Minh có thể được coi là ân nhân của gia đình anh.

“Ngày mai anh sẽ liên lạc với các chuyên gia nước ngoài để họ kiểm tra lại cho Tứ Bảo. Nếu thằng bé muốn học, vậy thì mời một gia sư về dạy cho nó. Em nghĩ sao?” Đứa con của họ chịu nhiều thiệt thòi như vậy, hiện tại Lục Khải Vũ chỉ nghĩ muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên đời cho Tứ Bảo lúc còn nhỏ.

“Nhưng với tính cách của vợ chồng Triệu Hồng, có lẽ họ sẽ không chấp nhận. Em vất vả lắm mới để bọn thả lỏng cảnh giác. Làm như vậy sẽ lại khơi dậy sự nghi ngờ của họ” Mạc Hân Hy có chút đau khổ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.