Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác

Chương 1052




Chương 1052

Dù ông ta đã tận dụng tất cả các mối quan hệ, tất cả năng lực nhưng con gái cứ như hoàn toàn biến mất, không thể nào tìm thấy được.

Sau đó, con trai trưởng vì áy náy đã thừa nhận do mình không cẩn thận làm vỡ bình hoa.

Ông ta tức giận đánh cho anh ta một trận.

Thế nhưng, dù thế nào thì con gái cũng không trở về nữa rồi.

Vợ của ông ta cũng vì chuyện con gái mất tích mà suy sụp, sức khỏe càng ngày càng tệ, cuối cùng đã chết vì bệnh năm năm sau khi con gái mất tích.

Con gái, là nỗi đau vô tận mãi mãi không thể nào nhắc tới của nhà họ Mộ bọn họ.

Sau đó, bốn năm trước, Long Anh Vũ cầm theo ngọc bội trên người con gái tới cửa nhà họ Mộ nhận người thân, sau khi xét nghiệm ADN được xác nhận có quan hệ ruột thịt với nhà họ Mộ.

Vì bù đắp nỗi hổ thẹn với con gái, ông cụ Mộ yêu thương Long Anh Vũ hơn tất cả những người khác.

Chỉ là, hôm nay, lại có một người nói với ông ta, đứa cháu ngoại mà ông ta yêu thương suốt bốn năm trời là giả mạo.

Còn nữa, người đàn ông đeo mặt nạ, vì sao lại có đôi mắt giống với con gái như vậy chứ? Lẽ nào Long Anh Vũ thật sự là giả mạo sao?

Có điều, ông cụ Mộ là người từng trải qua bao nhiêu chuyện sóng to gió lớn nên rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Ông ta nhìn về phía Lục Khải Vũ, giọng nói bình đạm mang theo chút uy nghiêm: “Chàng trai trẻ, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động, buông tay ra đi. Có gì thì nói rõ ràng là được rồi”

Lục Khải Vũ nhìn Mạc Hân Hy đứng phía sau ông ta, Mạc Hân Hy khẽ gật đầu với anh.

“Được. Lục Khải Vũ tôi cũng không phải người không biết phải trái, nếu ông Mộ đã nói vậy tôi đương nhiên sẽ nể mặt ông Mộ rồi. Tên lừa đảo này, tin rằng nhà họ Mộ sẽ có hình phạt thích đáng cho anh ta.

Vừa nói anh vừa nới lỏng cổ tay, dùng sức đẩy Long Anh Vũ ra.

Sau khi Long Anh Vũ được thả ra, trực tiếp bổ nhào tới trước mặt ông cụ Mộ.

“Ông ngoại, ông phải tin cháu. Tên Lục Khải Vũ này đã xảy ra mâu thuẫn với chúng ta lúc ở Hà Thành, lần này là anh ta cố ý tìm người hãm hại cháu đấy”

Ông cụ Mộ khẽ nhíu mày nói: “Ồ? Anh ta hãm hại cháu? Vậy cháu nói cho ông ngoại nghe xem, rốt cuộc anh ta hãm hại cháu như thế nào?”

“Chuyện này… anh ta mua chuộc được tên xấu xí này, muốn tìm ra điểm yếu của cháu, hãm hại cháu, nói cháu là giả mạo” Long Anh Vũ có chút bất ngờ, tự biết bản thân mình khó mà qua mặt được ông cụ Mộ, vì thế quyết định lên tiếng trước.

“Vậy sao?”

Ông cụ Mộ nhìn chằm chằm Long Anh Vũ, lại nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Vậy cháu rốt cuộc có phải giả không?”

Ánh mắt này như thể đã nhìn thấu anh ta hoàn toàn.

Long Anh Vũ bị nhìn tới nỗi có chút run sợ, nhưng lại nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay ông cụ Mộ nói: “Ông ngoại, ông quên rồi sao? Năm đó cháu đã mang tín vật của mẹ tới, hơn nữa chúng ta cũng đã làm xét nghiệm ADN rồi mài!”

“Xét nghiệm ADN?”

Ông cụ Mộ nhìn anh ta, năm đó, chỉ cần có người, có tiền, có thủ đoạn, làm giả kết quả rất dễ dàng.

Kết quả xét nghiệm năm đó chỉ lấy máu của ông ta, bởi vì ông ta có một cuộc họp quan trọng phải tham gia cho nên không thể trực tiếp tới trung tâm xét nghiệm.

Nếu như Long Anh Vũ có lòng muốn giả mạo người nhà họ Mộ, trung tâm xét nghiệm chắc chăn có thể làm tốt chuẩn bị.

Nghĩ như vậy, ông cụ Mộ vẫn tỏ ra bình tĩnh, vỗ vỗ mu bàn tay Long Anh Vũ, ra vẻ an ủi anh ta: “Cháu không nói thì ông cũng quên mất, chúng ta đã làm xét nghiệm ADN. Chỉ tiếc là, mẹ cháu quá sợ ông, chỉ vì làm vỡ một bình hoa thôi mà lại sợ tới nỗi bỏ nhà đi”

“Ôi, cái bình hoa đó cũng không phải là thứ đồ quan trọng gì, có phải tới lúc chết con bé cũng không chịu tha thứ cho ông không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.