Một Thai Chín Tiểu Bảo Tổng Tài Anh Thật Độc Ác

Chương 1047




Chương 1047

Lúc này, mảnh thủy tinh kia đặt chuẩn xác ở phía động mạch cổ của Long Anh Vũ.

“Các người mà dám động đây, tôi sẽ giết anh ta ngay lập tức.”

Lục Khải Vũ không chút sợ hãi nhìn hơn chục tên vệ sĩ xung quanh, nói ra từng từ từng chữ đầy khí phách.

Mạc Hân Hy ở lầu hai nhìn thấy tình hình ở dưới lầu như vậy, lập tức nhỏ giọng phân phó tài xế Mãnh: “Ông mau đi xuống lầu giúp đỡ tổng giám đốc Vũ đi. Tôi đi tìm trưởng họ nhà họ Mộ”

Nói rồ¡, cô xoay người đi về phía phòng làm việc của trưởng họ nhà họ Mộ.

Tình hình dưới lầu lúc này chỉ có thể nhờ trưởng họ nhà họ Mộ ra tay giúp đỡ.

Thế nhưng, cô vừa mới xoay người thì đã nhìn thấy Mộ Dung Lãnh Hàng kinh hoàng chạy từ phòng làm việc ra, nói là chạy chỉ bằng nói là trốn thì đúng hơn.

Mạc Hân Hy vội vàng xoay người làm như không có chuyện gì, cầm lấy khăn lau lau lung tung trên vách tường.

Không biết vì lý do gì, Mộ Dung Lãnh Hàng không hề nhìn thấy cô, mà chỉ hốt hoảng chạy khỏi tầng hai.

Hơn nữa, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ hơn là, Lục Khải Vũ uy hiếp Long Anh Vũ, gây ra động tĩnh lớn như vậy nhưng anh ta lại làm như không nhìn thấy gì, trực tiếp chạy khỏi đại sảnh.

Trong lòng Mạc Hân Hy vô cùng sửng sốt, lế nào trưởng họ nhà họ Mộ xảy ra chuyện rồi sao?

Nghĩ vậy, Mạc Hân Hy vội vàng chạy vào phòng.

Quả nhiên, vừa mở cửa ra cô đã nhìn thấy ông cụ Mộ đang năm trên mặt đất, không chút động đậy.

Mạc Hân Hy vội vàng đi tới, vươn tay tới mũi kiểm tra hơi thở của ông cụ Mộ, phát hiện ra ông ta đã không còn thở nữa, sắc mặt tái nhợt, hơn nữa chỗ động mạch cổ dao động vô cùng yếu ớt.

Có lẽ là vì nguyên nhân vào đó mà bị tái phát bệnh tim rồi.

Mạc Hân Hy cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức cởi bỏ quần áo của ông cụ Mộ, bắt đầu tiến hành hồi sức tim phổi cho ông ta.

Lúc Đại Bảo và Vũ Tuệ còn nhỏ, cứ vài ngày là phải vào viện một lần, hơn nữa còn bởi vì sinh non, nên tim phổi vô cùng yếu ớt, vì thế cô đã đặc biệt học phương pháp hồi sức tim phổi ở bệnh viện.

Mười phút sau, người Mạc Hân Hy vã đầy mồ hôi, cả người không còn chút sức lực.

Thế nhưng cô vân không chịu từ bỏ, vẫn cố gắng như cũ, dùng hết sức ấn ngực cho ông cụ Mộ.

Nếu như ông cụ nhà họ Mụ chết vào lúc này, vậy thì ai có thể vạch trần âm mưu của Long Anh Vũ đây, có Mộ Dung Lãnh Hàng ở đây, vợ chồng họ muốn đưa Nhị Bảo thuận lợi rời đi, cũng không có khả năng.

Chính vì vậy, dù thế nào đi nữa cô cũng nhất định phải cứu sống bằng được ông cụ Mộ.

Quả nhiên, công sức không phụ lòng người, cố gắng ấn thêm năm sáu phút nữa, ông cụ Mộ cuối cùng cũng dần khôi phục lại hô hấp, chậm rãi mở hai mắt ra.

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi!” Mạc Hân Hy mệt rã rời, ngồi sụp xuống đất. Vết mổ trên bụng lại bắt đầu có chút đau.

Ông cụ Mộ nằm trên mặt đất, khi nhìn thấy cô, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

“Cô.”

Cô gái này không phải là cô gái ở phía sau bố ruột Mạc Vũ Lý sao, tại sao cô lại ở đây, lại còn cứu mình nữa.

Nhìn thấy ông cụ Mạc chuẩn bị đứng dậy, Mạc Hân Hy vội vàng đè ông ta lại: “Ông đừng động đậy vội, số điện thoại của bác sĩ gia đình ông là bao nhiêu, tôi giúp ông gọi tới đây kiểm tra lại cho ông một lần”

Nói rồi, Mạc Hân Hy đứng lên đi tới phía bàn sách cầm lấy điện thoại.

Ông cụ Mộ liếc nhìn cô, đối với sự bình tĩnh, lâm trận không chút sợ hãi của cô, ông ta không khỏi cảm thấy đáng khen, sau đó đọc ra một dãy số điện thoại.

Mạc Hân Hy gọi điện thoại đi, chỉ nói đơn giản qua tình hình của ông cụ Mộ, năm phút sau, thật sự là chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi, bác sĩ gia đình và cả quản gia Vương của nhà họ Mộ đã xông tới.

Hai bác sĩ, một y tá, dẫn theo một quản gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.