Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 961-963




Lục Tư Ân nói: “Lạc Cẩn Nghiên tôi biết, cô, hừ…… Tôi không biết.”

Hai cánh tay Lục Tư Ân ôm chặt, đứng lạnh lùng bên cạnh, nhìn Lam Hân từ trên cao xuống.

Anh cả ánh mát gì vậy, không để ý Cố An An, vậy mà lại để ý một người phụ nữ yếu đuối, nhìn lại khiến mọi người giận dữ.

Lam Hân: “Không biết, vậy thì cô hãy xem cho kỹ, xem chuẩn rồi, làn sau đừng nhận nhằm người nữa.”

“Cô.”

“Ân Ân, đừng so đo với loại phụ nữ này, chúng ta hãy vào trong đợi đi.” Tần Ninh Trân giận dữ, Cố An An chọn nơi này là nơi ma quái gì vậy? Chỉ tiền để mua giận dữ sao?

Lam Hân nhìn vào gương và trả lời Tần Ninh Trân: “loại phụ nữ như tôi, mấy người cũng phải chờ mà xem, đừng nghĩ rằng bản thân là thứ tuyệt vời lắm.”

Lam Hân luôn không lịch sự với Tần Ninh Trân.

Dù sao, mẹ cũng đã làm tổn thương cô rất nhiều, đều là vì bà.

Tần Ninh Trân nghe xong lời của Lam Hân, khuôn mặt tái nhợt.

Người phụ nữ này dám thách thức bà, trèo lên người Lục Hạo Thành, thì nghĩ muốn thế nào thì làm nấy sao?

Bà ta tức giận nhìn Lam Hân, chửi rủa: “Lam Hân, người như cô, đê tiện thắm vào xương cốt rồi, cô nghĩ rằng có thể trèo lên người của Lục Hạo Thành, thì có thể kê cao gối không lo âu gì nữa sao? Tôi nói cho cô biết, Lục Hạo Thành cũng không phải thứ gì tốt đâu.”

“Cho nên, bà muốn sao?” Lam Hân bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Tần Ninh Trân vẻ mặt đang cười khổ trước mặt.

Cô biết Lục Hạo Thành có phải là thứ tốt hay không.

Cô liếc nhìn Cố An An luôn không nói lời nào, cô ta đã biết thân phận của cô, nhưng không nói cho ai biết. . Truyện Ngôn Tình

Hơn nữa, Chủ tịch Lục đã biết sự tồn tại của tiểu Tuấn, Tần Ninh Trân hẳn là cũng biết sự tồn tại của ba anh em tiểu Tuấn.

Tần Ninh Trân sửng sốt, bà ta bối rối trước câu hỏi của Lam Hân, cái gì mà bà muôn sao?

Bà ta muốn giết cô và ba đứa con của cô.

Tần Ninh Trân chế nhạo: “Tôi muốn thế nào? Sau này cô sẽ biết.”

Bà ta chế nhạo nói xong, liền bước tới phòng khách, chuyện tối nay quan trọng hơn, không thể chậm trễ vì người phụ nữ này.

Vừa bước vào phòng khách, thứ nhìn tháy chính là đường nét góc cạnh của Lục Hạo Thành, trên khuôn mặt lạnh lùng, những đường nét thanh tú như được đẽo gọt bởi khối ngọc được chạm khắc tinh xảo, giữa hai hàng lông mày có một tia tức giận mỏng manh. Khí lạnh lan tràn, cả người toát ra khí tức không chút tức giận, uy vũ.

Vài người theo sau cũng nhìn thấy Lục Hạo Thành.

Đặc biệt là Lâm Tử Thường, khi nhìn thấy Lục Hạo Thành, đập vào đôi mắt sâu của cô ta, lạnh như ngàn dặm của tảng băng trôi, cơ thể cô ta run rẫy không kiểm soát được.

Chân cô ta vẫn còn đau khi bước đi, người đàn ông này.

cho dù có làm chuyện tàn nhẫn với cô ta như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô ta vẫn không thể ngăn được nhịp tim của mình.

Ánh mắt lạnh như băng của Lục Hạo Thành quét qua từng người một, cuối cùng rơi vào khuôn mặt thanh tú và quyến rũ của Tần Ninh Trân, khóe miệng gợi lên một nụ cười giễu cọt.

“Bà Lục, tôi muốn nghe xem, bà muốn gì?” Những lời vừa nãy, anh nghe rất rõ ràng.

Tần Ninh Trân nhìn Lục Hạo Thành cười lạnh, khóe mắt hơi rủ xuống, trong mắt hiện lên tia hung ác không che giấu được.

“Lục Hạo Thành, tôi muốn làm gì? Không phải lúc nào cậu cũng biết sao?” Lục Dật Kha không có ở đây, nên bà ta cũng không cần phải che giấu bản thân.

Lục Hạo Thành nhìn bà ta một cách mỉa mai với ánh mắt sâu thẳm: “cũng đúng, bà chẳng qua chỉ là một con giòi trong rãnh nước.”

Lục Hạo Thành nói xong, thân hình cao lớn, bước đi uyển chuyển rời đi.

Tần Ninh Trân nước mắt lưng tròng, bà ta chẳng qua là con giòi trong mương hôi thối.

Chưa từng có ai xúc phạm bà ta như thế này.

Tần Ninh Trân bà tính toán cả đời, gánh chịu vô số tổn thát trên đầu đứa nhỏ này.

“Anh cả, có phải anh quá đáng rồi không?” Lục Tư Ân phản ứng lại hét vào lưng Lục Hạo Thành.

Nhưng Lục Hạo Thành thậm chí không dừng lại, mà trực tiếp bước đến bên cạnh Lam Hân.

Lam Hân không hề bị ảnh hưởng đến tâm trạng của mình vì sự xuất hiện của Tần Ninh Trân.

Lục Hạo Thành lúc này nhìn Lam Hân xinh đẹp trong gương cười nhẹ, “Lâm Hạo Thiên, đôi tay khéo léo của cậu, là nam nhân thật ra đáng tiếc.”

Lâm Hạo Thiên: “…….

“Tôi không cảm thấy không đáng tiếc, nhìn phụ nữ trở nên xinh đẹp hơn trong tay tôi, tôi cảm thấy rất vui. Là đàn ông, tôi cũng không tháy đáng tiếc. Lâm Hạo Thiên mỉm cười tự hào, đây là một nghề mà anh áy rất thích.

Lục Hạo Thành phớt lờ anh ấy nói: “Lam Lam, được rồi, đi thôi.”

Khi Lâm Hạo Thiên nghe thấy điều này, anh ấy hỏi: “đi dự tiệc từ thiện sao?”

Lục Hạo Thành nhàn nhạt gật đầu.

Lâm Hạo Thiên ánh mắt sáng lên, nở nụ cười: “Hạo Thành, Trái Tìm Vĩnh Hằng đêm nay, anh nói xem, tôi rất mong đợi nó sẽ thuộc về nhà ai.”

Lục Hạo Thành liếc anh ấy một cái, thần bí phác ra một nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “tôi cũng rất mong đợi.”

Trái Tim Vĩnh Hằng chỉ có thể thuộc về vợ của Lục Hạo Thành.

Lam Hân đứng dậy, liếc nhìn Lâm Hạo Thiên, hỏi: “Trái Tim Vĩnh Hằng là gì?”

Lâm Hạo Thiên nghe vậy ngơ ngác nhìn cô: “Giám đốc Lam, cô không biết Trái Tim Vĩnh Hằng sao?”

Lam Hân nghi hoặc nhìn anh áy, lập tức nhớ tới, “Ý anh là, nghệ thuật cổ trang phổ biến nhất hiện nay, đối với phụ nữ mà nói, có thể tăng thêm sức quyến rũ và giữ cho trái tim vĩnh viễn luôn sáng đẹp?”

Lâm Hạo Thiên nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy, nhưng Ngôi sao Vĩnh Hằng được đấu giá đêm nay khác với những Ngôi sao Vĩnh Hằng khác, nó được tạo ra bởi một nhà thiết kế nồi tiếng, néu như tối nay cô đi, thì cô có thể thấy được điểm đặc biệt. Đó là một phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, chỉ duy nhất chiếc này được đưa ra thị trường.”

Lam Hân kinh ngạc nhìn Lâm Hạo Thiên, “vậy chẳng phải rất đắt sao?”

Lâm Hạo Thiên cười nói, “Nó ngoài sức tưởng tượng của cô.”

Lam Hân gật đầu, “chút nữa, tôi nhất định phải mở to mắt nhìn một chút.”

Lục Hạo Thành cong môi cười, “Lam Lam, chúng ta đi trước, em còn phải đi thay trang phục đó?”

Lam Hân nói: “ừm! Đi nào.”

Lam Hân nhìn Lâm Hạo Thiên mỉm cười: “thiết kế Lâm, tạm biệt!”

Lâm Hạo Thiên cũng vẫy tay với cô, “Tạm biệt!”

Lục Hạo Thành đưa Lam Hân vào trong xe, hỏi: “Lam Lam, em không sao chứ?”

Lam Hân biết anh đang ám chỉ cái gì, cô cười lạnh: “Còn có thể có gì chứ, nhưng là mấy người phụ nữ thích đúng sai, em cũng không có xem trọng.”

Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, anh biêt em đã chịu rất nhiều oan ức.”

Lam Hân khẽ nhếch môi đỏ mọng cười nói: “Lục Hạo Thành, trên đời này không có người nào không oan ức.

Em ồn, đi thôi. Chúng ta còn phải đi hội với đám Nghiên Nghiên nữa đó?”

Lục Hạo Thành nhìn cô vui vẻ, gật đầu rồi khởi động xe rời đi.

Yến tiệc được bày biện trong đại sảnh nguy nga, đàn ông tụ tập vui vẻ nói chuyện rôm rả.

Phụ nữ thì chào nhau, bàn tán về kiểu tóc hợp thời, quần áo, một số chia sẻ thức ăn và nói chuyện phiếm.

Lục Hạo Thành, Lam Hân, Mộc Tử Hoành, Âu Cảnh Nghiêu, Lục Tư Tư, Lạc Cần Nghiên cùng nhau bước vào.

Mấy người họ ăn mặc bảnh bao, vẻ ngoài kinh người, khí chất bụi bặm, khi bước vào, đại sảnh dường như sáng sủa hơn rất nhiều.

Lam Hân liếc mắt nhìn, ánh nến thắp sáng trên chiếc bàn dài cùng ánh đèn phía trên tạo nên một bầu không khí ám áp bí ẳn, phản chiếu ánh sáng và bóng đen kỳ quái.

Những món ăn và món tráng miệng tinh tế được bày ra trên bàn, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, khiến người ta thèm ăn.

Lam Hân nuốt một ngụm nước bọt, hình như cô còn chưa ăn com tối?

Lạc Cẩn Nghiên nhìn dáng vẻ con mèo tham ăn của Lam Hân, không thể không mỉm cười.

Cô ấy nói nhỏ: “Lam Lam, lát nữa ăn nhiều chút.”

Lam Hân nhìn cô ấy cười bí hiểm, chậm rãi gật đầu, “Được! Nghiên Nghiên, tôi nhất định không thể không ăn nhiều.”

Cách trang điểm của cô ấy hôm nay rất đơn giản nhưng vẫn tao nhã, một bộ vest trắng thanh lịch khiến cả người cô ấy trở nên đoan trang và tao nhã.

Sự xuất hiện của mấy người họ đã thu hút sự chú ý của mọi người, họ nhìn thấy Lục Hạo Thành và Lam Hân đang đi cạnh nhau, tin đồn về hai người họ trong khoảng thời gian này đã được nhiều người biết đến, mọi người có cái nhìn khác về Lục Hạo Thành và Lam Hân.

Thảo luận về mối quan hệ của họ với một giọng nhỏ.

Trước đây Lam Hân có thể quan tâm đến bình luận của người khác, nhưng bây giờ, cô không quan tâm chút nào, dù sao Lục Hạo Thành cũng đã là chồng của cô rồi.

Lâm Tử Thường nhìn bóng hai người đó không xa, trong lòng run lên vì ghen tị.

Cả Lục Tư Tư và Lạc Cần Nghiên đều diện váy liền thân lớn màu đỏ, tư thế mê hoặc của họ được thể hiện trọn vẹn.

Mộc Tử Hoành nhìn Lạc Cẩn Nghiên xinh đẹp như vậy trái tim đập mạnh.

Anh ấy đã theo sát bên cạnh Lạc Cẩn Nghiên, những người đàn ông muốn gần gũi với Lạc Cẩn Nghiên, nhìn Mộc Tử Hoành bảo vệ bên Lạc Cẩn Nghiên như một chú gà con, trái tim háo hức của anh ấy, ngay lập tức đã ổn định lại.

Nhưng Âu Cảnh Nghiêu bước sang phía bên kia mà không chào họ.

Lục Hạo Thành liệc nhìn Lục Tư Tư, “Chị, giúp em chăm sóc Lam Lam, em có vài người quan trọng phải đi gặp.”

Lục Tư Tư quyền rũ hắt tóc, cười với anh: “Đừng lo, có chị và Nghiên Nghiên ở đây đó?”

Lục Tư Tư nhìn Lam Hân, đang mặc bộ đồ màu trắng và làm kiểu tóc mới, hình dáng tổng thể của Lam Hân rất đơn giản, cô gái nhỏ này, có thể tự xử lý mọi việc.

Lục Hạo Thành nói nhỏ bên tai Lam Hân: “Vợ à, ở bên cạnh chị gái, anh đi gặp vài người quan trọng, rất nhanh anh sẽ trở về.”

Lam Hân cười gật đầu, “anh đi đi, đừng lo lắng cho em. “

Lục Hạo Thành liếc nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vẻ mặt không muốn, “Một mình anh đi là được rồi, tôi không muốn đi cùng anh, để Âu Cảnh Nghiêu đi cùng với anh đi.”

Mộc Tử Hoành quay đầu nhìn lại không thấy bóng lưng của Âu Cảnh Nghiêu, khóe môi Mộc Tử Hoành khẽ giật, cậu nhóc thối này chạy lại trốn đi đâu vậy?

Lục Hạo Thành: “cậu phải đi với tôi.”

Mộc Tử Hoành nhìn ánh mắt những người xung quanh nhìn vào Lạc Cẩn Nghiên, anh ấy không muốn rời xa Lạc Cần Nghiên chút nào cả.

Ayyol Lục Hạo Thành đáng tiếc, lần nào cũng vậy.

Anh nhìn Mộc Tử Hoành mỉm cười nói, “Nghiên Nghiên, nếu như cô đói, thì ăn gì chút đi.”

Lạc Cẩn Nghiên bình tĩnh gật đầu: “Được! Anh có việc thì bận đi.”

Mộc Tử Hoành nhìn dáng vẻ cô ấy không quan tâm, khuôn mặt đau đón.

“Nghiên Nghiên, tôi sẽ quay lại ngay.” Anh ấy lóa mắt vào Lục Hạo Thành và theo anh rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.