Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 871-875




Chương 871:

“Tiểu Phượng, Tiểu Phượng.” Mộc Vĩ Ngạn cũng bị đả kích không nhỏ, ngay cả sức lực ôm lấy Từ Phượng cũng không có.

Lục Hạo Thành nhanh tay tiếp được Từ Phượng.

Tô Thần nói: “Trước cứ đưa bệnh nhân về phòng cấp cứu trước, tôi sẽ qua sau.”

“Được!” Lục Hạo Thành cõng Từ Phượng, đi theo hộ sĩ rời đi.

THUHUHU.’. ” Lục Tư Tư khóc rống lên, những năm gần đây, Mộc Tử Hoành trong lòng cô cũng không khác gì em trai ruột.

Mỗi lần trở về, cậu ấy cùng A Thành sẽ ra sân bay đón cô, sau đó, cô lại mời hai người ăn cơm, Mộc Tử Hoành luôn cười gọi cô là chị Tư Tư.

Lôi lăng nhìn cô đau khổ, ngồi lên trước, nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng.

Mà ở nhà họ.

Tần Ninh Trăn cùng Lục Tư Ân mới về đến nhà, liền thấy Lục Dật Kha, mang vẻ mặt âm trầm nhìn hai mẹ con họ.

Tần Ninh Trăn vừa thấy Lục Dật Kha như vậy, đã biết ông ta tức giận.

Lão già này, đấu giá cũng không đi, một mình ngồi ở nhà, ai còn có thể khiến ông ta tức thành như vậy.

“Am!”

Phòng khách truyền đến một tiếng nổ lớn, Lục Dật Kha dùng sức đá lên bàn trà, ly trà và gạt tàn thuốc lăn lốc Tần Ninh Trăn cùng Lục Tư Ân hoảng sợ.

“Lục Dật Kha, tối muộn ông còn phát điên gì vậy?” Tần Ninh Trăn tức giận hỏi, ánh mắt phẫn nộ nhìn qua, ông ta không thấy con gái mình đang buồn sao?

Lục Dật Kha nhìn thấy mắt Lục Tư Ân sưng đỏ, đã biết, chuyện Tư Tư nói là sự thật.

“Mộc Tử Hoành tàn phế .” Ông ta không chất vấn chuyện đêm nay, chỉ đem chuyện mình vừa nghe được nói cho hai mẹ con kia.

Đến lúc này, ông ta vẫn chưa hiểu người vợ này của mình là loại người gì.

Vì sao có thể trơ mắt để con gái mình làm ra chuyện như vậy.

BA, àt Tần Ninh Trăn cùng Lục Tư Ân đều cả kinh, khó tin nhìn nhau.

“Sao có thể? Không có khả năng, sao có thể sẽ tàn phế chứ?” Lục Tư Ân nằm mơ cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.

Cô ta chỉ muốn làm người phụ nữ của anh, nhưng dù không còn chút sức lực nào, anh vẫn biết phải phản kháng, rốt cuộc là khinh thường cô ta đến mức nào.

Lục Dật Kha cười lạnh nhìn qua “Khóc, hiện tại khóc có tác dụng sao? Lúc các người kê thuốc cho nó … đem nó kéo vào phòng mày, sao không khóc? Cha của Mộc Tử Hoành vừa rồi đã gọi điện thoại qua, sẽ tìm được chứng cớ, nhất định phải tìm được người làm chủ phía sau.”

Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, nháy mắt tỉnh táo lại.

“Lục Dật Kha, ông nói chuyện kiểu gì vậy? Chúng tôi kê thuốc cho cậu ta lúc nào 2 Ai biết cậu ta trúng dược ở đâu? Ân Ân chỉ vì muốn giúp cậu ta nên mới làm vậy, trái lại con bị vu oan. Chúng tôi còn cảm thấy oan uỗổng đây.”

Tần Ninh Trăn lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị, lão già thối, tới giờ khắc này không giúp con gái ngược lại còn giúp người ngoài, quả thực đáng giận, vẫn biết ông ta vô tình, không nghĩ tới trở mặt lại vô tình đến vậy.

Lục Dật Kha cười lạnh, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người, “Tần Ninh Trăn, tốt nhất bà hãy cầu nguyện tất cả chuyện này thật sự như bà vừa nói, Ân Ân là vì cứu Mộc Tử Hoành. Nếu trái lại, các người biết hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng không? Cha của Mộc Tử Hoành, luôn bận rộn, thật ra trong nhà rất có tiền, ông ta muốn thu mua công ty chúng ta, cũng chỉ là chuyện trong vài nốt nhạc, các người tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng.”

Lục Dật Kha nói xong, liền nổi giận đùng đùng trở lại thư phòng.

“Âm. ..” Cánh cửa đập mạnh.

Tần Ninh Trăn giật mình.

Lục Tư Ân lại mặt xám như tro tàn, cả người xụi lơ ngồi dưới đất, ánh mắt dại ra nhìn về một chỗ, không tiếng động chảy nước mắt.

“Ân Ân, tỉnh táo lại một chút, hiện tại chúng ta không thể bị quơ được nhược điểm, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Chương 872:

Hiện tại mọi chuyện đã xảy ra, chỉ cần chúng ta dứt khoát phủ nhận, không có chứng cớ, bọn họ cũng không dám làm gì cả.” Tần Ninh Trăn ở một bên tức giận khuyên nhủ, bà ta cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ thất bại.

Huy động nhiều người như vậy, cũng không làm nên chuyện gì.

Hiện tại việc này bà ta vẫn đang suy tính, không biết Lục Hạo Thành sẽ dùng cách gì để phản kích đây?

Trước đó mọi chuyện bà ta làm đều rất hoàn hảo, Lục Hạo.

Thành hao tốn sức lực cũng không tìm được chút manh mối nào.

Nhưng lúc này không giống vậy, lúc này mấy tên khốn kia còn hại người, bây giờ còn tàn phế, chuyện này nếu thật sự tra rõ đầu rõ đuôi, hậu quả rất nghiêm trọng.

Cũng không có thể cam đoan, mấy người kia sẽ kín miệng.

Lục Tư Ân vẫn không nhúc nhích, Tần Ninh Trăn đưa cô ta đuổi về phòng, để con gái mình giảm bớt áp lực.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Ân Ân làm chuyện như: vậy, tối nay lúc mới bắt đầu còn nghĩ có thể có được Mộc Tử Hoành, con gái vui vẻ như được uống mật, nhảy nhót như con thỏ nhỏ, đôi với khát vọng của con gái mình, bà ta không có cách nào cự tuyệt.

Nhà họ Cố.

Sau khi Lâm Mộng Nghi trở về cũng ngủ không được, cả nhà đều chờ tin tức của Mộc Tử Hoành.

Gọi điện thoại cho Lam Hân hỏi được tình huống, sắc mặt bà nghiêm trọng.

Cố Tích Hồng hỏi: “Thằng bé Tử Hoành thế nào, bị thương không nặng chứ?”

Lâm Mộng Nghỉ: “Thương tích khá nghiêm trọng, chỉ sợ Sau này muốn đứng lên, có chút khó khăn.”

Mọi người vừa nghe, sắc mặt cũng không tốt.

“Hừ! Đúng là ả đàn bà chết tiệt, sao có thể làm như vậy?”

Cố Ức Sầm phẫn nộ không thôi.

Lâm Mộng Nghỉ cảnh cáo: “Ức Sầm, hiện tại chuyện này còn chưa tìm được chứng cớ, không cần lộ ra, chờ sau khi Tử Hoành tỉnh lại rồi nói.”

Bà nội Cố rất đau lòng, nghe được chuyện xảy ra như vậy, bà cũng ngủ không được, “Tỉnh lại thì thế nào? Chứng cớ đều bị hủy, hiện tại chỉ nhìn vào chứng cớ, không có chứng cớ, cô ta vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”

Có Ức Lâm: “Bà nội, chuyện này bà đừng lo lắng, hãy nghỉ ngơi đi, đã nửa đêm rồi, sức khỏe quan trọng hơn.”

Bà nội Cố cúi xuống, chống tay đứng dậy, vẻ mặt mệt mỏi, “Ôi! Đều ngủ đi, ngủ đi, ngày mai hai anh em cháu không có việc gì thì đi bệnh viện thăm A Hoành, bình thường các cháu quen hệ cũng không tồi, cùng nó tâm sự, bất ngờ gặp phải chuyện như vậy, cũng khó chấp nhận nỗi.”

Có Ức Lâm gật gật đầu: “Bà nội, cháu sẽ đi.”

“Được!”

Bà nội Cố lúc này mới an tâm đi ngủ Sau khi bà nội về phòng, Cố Ức Lâm mới nhìn mẹ hỏi: “Mẹ, Cố An An đâu?

Đêm nay không trở về sao ?”

Lâm Mộng Nghỉ khẽ lắc đầu: “Không biết.”

Bà tưởng tượng đến cảnh Lam Hân bị bắt nạt, đã muốn giết chết đám phụ nữ kia.

Có Ức Lâm nhìn tin tức lúc sáng Lục Hạo Thành gửi đến, đáy lòng tràn ngập nghỉ hoặc.

Anh đã điều tra người tên Thu Bình kia, cả gia đình này ăn rồi ngồi không, chờ người âm thầm tiếp tế tiền, còn có một đưa con đang học đại học.

Nhà chồng bà ta họ Nhạc.

“Mẹ, Cố An Antên thật gọi là gì?”

Lâm Mộng Nghỉ thấy khó hiểu “Con hỏi cái này để làm gì?”

Cố Ức Lâm: “Mẹ, con có chuyện cần biết.”

Chương 873:

Lâm Mộng Nghi nghĩ nghĩ, nói: “Lúc đó viện trưởng cô nhi viện gọi nó là San San, hình như là Nhạc San San, sau khi đến nhà của chúng ta, tên trước đó không dùng nữa, vẫn dùng tên Cố An An.”

“Họ Nhạc sao?”

Đáy mắt Cố Ức Lâm ngập tràn vẻ giận dữ.

Nếu Có An An từng mang họ Nhạc, như vậy này gia đình họ Nhạc kia có quan hệ gì với cô ta?

Cô ta không phải trẻ mồ côi sao?

Không có người thân sao?

Cố Ức Lâm không muốn làm cha mẹ lo lắng, cũng không nói ra nghi ngờ trong lòng anh cho họ biết.

Nhưng nghĩ đến chuyện này thật sự có thể là do Cố An An sai người làm, anh nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, tay chân cũng bủn rủn.

Cố An An vào nhà bọn họ bao năm nay, bọn họ cũng xem cô ta như người một nhà mà đối đãi, muốn nói người đối xử khác biết, thì chỉ có bà nội, tiền mừng tuổi hàng năm, Cố An An không có.

Chỉ có cha và mẹ đưa.

Anh cũng không biết sao bà nội không thích Cố An An.

Lúc nhỏ cũng khá thích, nhưng sau khi Cố An An lớn lên, bà nội càng ngày càng không ư, đây là vì cái gì?

Cố Ức Lâm có chút không thông.

Có Tích Hồng đứng dậy nói: “Quá muộn rồi, đều đi nghỉ ngơi đi.Có chuyện gì, ngày mai rồi nói sau.”

Lâm Mộng Nghi mệt mỏi đứng dậy, cùng ông lên tầng.

Cố Ức Lâm: “Anh cả, nghỉ ngơi đi!”

Có Ức Sầm rầu rĩ không vui đứng dậy, gật gật đầu.

Nửa tháng sau, Mộc Tử Hoành chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh VỊP đã được năm ngày.

Sau khi biết bệnh tình của mình, Mộc Tử Hoành vẫn trầm mặc, một câu cũng không nói qua.Ngoại trừ cha mẹ mình anh cũng không chịu gặp ai.

Cuối tuần, Lam Hân cùng Nhạc Cần Nghiên qua thăm Mộc Tử Hoành.

Hai người mang theo giỏ hoa quả cùng hoa tươi.

Nhạc Cần Nghiên nhìn qua cánh cửa, vô cùng đau lòng.

Ngoại trừ lần ở phòng chăm sóc đặc biệt, cô đến thăm anh, mấy ngày chuyển đến phòng bệnh VIP, cô đều tới, nhưng Mộc Tử Hoành không muốn thấy cô.

Cô nhìn Lam Hân, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Lam Lam, cậu nói xem, hôm nay Mộc Tử Hoành có chịu gặp chúng ta không?”

Lam Hân nhìn cô, trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Mộc Tử Hoành, Nghiên Nghiên gầy yếu hơn rất nhiều.

“Nghiên Nghiên, nếu anh ấy không muốn gặp chúng ta, chỉ có thể cho anh ấy ít thời gian, chuyện đả kích như vậy, cũng cần thời gian.”

Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Từ Phượng mở cửa ra, vừa thấy Nhạc Cần Nghiên, ánh mắt phức tạp nhìn cô, hiện tại người con trai bà không muốn nghĩ đến nhát là Nhạc Cần Nghiên.

Hiện tại thằng bé đã trở nên tàn phé, không đứng lên nỗi, không muốn liên lụy cô ấy, muốn cô được gả cho người đàn ông khỏe mạnh, có được cuộc sóng hạnh phúc.

Đứa con ngốc của bà, luôn lương thiện như vậy.

“Dì Từ, Tử Hoành sao rồi?”Nhạc Cẩn Nghiên lên tiếng hỏi.

Mà Mộc Tử Hoành nằm trên giường bệnh, vừa nghe thấy giọng Nhạc Cẩn Nghiên, lại cảm thấy đau khổ cùng kích động.

Kích động bởi vì anh đã biến thành thế này, cô vẫn muốn đến thăm anh, đau khổ lại bởi giờ anh không thể mang đến cho cô hạnh phúc.

Từ Phượng chua sót cười, “Nghiên Nghiên, tốt hơn nhiều rồi, Lam Lam, cám ơn các cháu đã qua đây, nhưng A Hoành vẫn là không muốn gặp bắt cứ ai, phiền các cháu đi một chuyền rồi.”

Chương 874:

Nhạc Cần Nghiên vừa nghe, vội vã nói “Dì Từ, cho cháu vào nhìn anh ấy một lát, cháu có lời muốn nói.”

Từ Phượng khẽ lắc đầu, “Thằng bé đã ngủ rồi, buồi tối nó rất khó đi vào giác ngủ, hiện tại thật vất vả lắm mới ngủ được, để cho Tử Hoành ngủ một chút đi, chờ sau khi thằng bé tỉnh lại ta sẽ nói với nó là các cháu đã ghé qua thăm.”

Từ Phượng nói xong, lưu luyến không rời đóng cửa phòng bệnh.

“Dì Từ, dì để cho cháu đi vào đi, cháu sẽ chỉ liếc nhìn một cái, sau khi liếc thấy anh ấy một lát thôi thì cháu sẽ tự: bước ra.”

Nhạc Cần Nghiên dùng sức vỗ vào cửa.

Lam Hân biết cô đau khổ, liền dùng sức ôm cô, “Nghiên Nghiên, cậu đừng như vậy, chúng ta cho anh ấy thêm chút thời gian, chờ tình hình anh ấy tốt hơn một chút, chúng ta sẽ tiếp tục qua.”

Vẻ mặt Nhạc Cần Nghiên vô cùng thống khổ, nhìn vào từ tắm kính trên cửa, chỉ có thể thấy được có người đang nằm trên giường, “Lam Lam, nhưng tôi rất muốn gặp Một Tử Hoành, nói với anh ấy một tiếng, tôi đồng ý, đồng ý ở cạnh anh ấy không rời, mặc kệ tương lai anh có thể vững vàng đứng lên được hay không, tôi đều đồng ý, không phải bởi vì áy náy, mà là bởi vì, bởi vì trong lòng tôi cũng có anh.”

Lam Hân vừa nghe cô nói lời này, đáy lòng cũng đau đón, “Nghiên Nghiên, tôi biết cậu là thật lòng.”

Tuy nhiên theo tính cách của Mộc Tử Hoành, nếu không chịu gặp Nghiên Nghiên, chỉ sợ trong lòng Mộc Tử Hoành đã có những suy nghĩ riêng của mình.

“Nghiên Nghiên, chúng ta đi về trước đi!”

Nhạc Cần Nghiên thẫn thờ theo Lam Hân rời đi.

Mà Mộc Tử Hoành nằm trên giường bệnh cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, trong đầu quanh quần lời nói vừa rồi của Nhạc Cần Nghiên”Lam Lam, nhưng tôi rất muốn gặp Một Tử Hoành, nói với anh ấy một tiếng, tôi đồng ý, đồng ý ở cạnh anh ấy không rời, mặc kệ tương lai anh có thể vững vàng đứng lên được hay không, tôi đều đồng ý, không phải bởi vì áy náy, mà là bởi vì, bởi vì trong lòng tôi cũng có anh.”

” Mộc Tử Hoành đau đớn hai tay ôm lấy mặt mà khóc.

Từ Phượng nhìn con trai, cũng nhịn không được mà rơi nước mắt.

“Đứa ngốc, con yêu con bé như vậy, trong lòng nó cũng có con, con không thể để con bé nhìn mặt con một chút được sao?

Mấy ngày nay, ngày nào con bé cũng tới đây thăm con

Lúc con không nhìn tháy con bé, lúc con còn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, Cẩn Nghiên mỗi ngày đều đến đến thăm con.”

Từ Phượng đứng bên cạnh nói.

Mộc Tử Hoành cảm xúc như vỡ òa, qua một hồi lâu, anh mới ngắng đầu lên nhìn mẹ mình, hai mắt sưng đỏ, “Mẹ, cô ấy là người phụ nữ con yêu nhất, hiện tại con lại không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, thì nên để cô ấy đi tìm cho mình hạnh phúc tốt hơn.”

Phản bội một người phải cần dũng khí, chấp nhận từ bỏ người mình yêu còn cần dũng khí lớn hơn nhiều.

Hiện tại biết trong lòng cô cũng có anh, như vậy anh cũng rất vui vẻ rồi.

Mộc Tử Hoành đối với Nhạc cần Nghiên, thật sự là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đó cũng chính là tình yêu sét đánh.

Trước kia, anh không hề tin.

Sau khi gặp được cô, anh tin, thật sự tin, nhìn thấy cha mẹ mình một đời ân ái, tính tình mẹ anh cũng không được tốt lắm, nhưng cha vẫn luôn nuông chiều mẹ, vẫn xem mẹ là người lớn nhát, được chiều chuộng nhát trong nhà.

Anh từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình như vậy, cũng muốn có thể xuất hiện một người phụ nữ khiến cho mình dành cả đời để cưng chiều.

Tình yêu sét đánh của anh không phải là sự bốc đồng mà là tình yêu khó quên, khắc cốt ghi tâm mà anh dành cho Nghiên Nghiên.

Mộc Tử Hoành nói: “Mẹ, mẹ đưa con về nhà tĩnh dưỡng đi, tình hình hiện tại của con, bác sĩ gia đình cũng có thể xử lý được, mẹ cũng không cần phải chạy qua chạy lại.Chỉ cần tìm thêm cho con một hộ lý là được.”

Từ phượng nghe vậy thì gật đầu, nhìn thấy con trai mới trong mấy ngày đã gầy yếu hơn rất nhiều, đáy lòng bà càng cảm thấy khó chịu “Cũng tốt, A Hành, trở về nhà, mẹ chăm sóc con càng thuận tiên hơn.”

“Vâng!” Sau khi Mộc Tử Hoành đáp một tiếng, liền nhắm mắt lại.

Nhạc Cần Nghiên về đến nhà, tâm tình vẫn không tốt như cũ, cô máy ngày nay, mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm Mộc Tử Hoành, nhưng mà Mộc Tử Hoành vẫn không muốn thấy mặt cô.

Đáy lòng cô có một loại cảm giác, Mộc Tử Hoành cả đời này cũng không muốn gặp lại mình nữa.

Chương 875:

Lam Hân bưng một ly nước trái cây tiền vào đưa cho cô, “Nghiên Nghiên, từ sáng sớm đến giờ cậu còn chưa ăn cái gì, uống chút nước trái cây đi.”

Nhạc Cẩn Nghiên nhìn ly nước cam trong tay Lam Hân, bỗng nhiên nhớ đến một lần lúc Mộc Tử Hoành còn nằm viện, Mộc Tử Hoành cũng thích uống nước cam, mỗi một lần cô đi thăm anh đều sẽ mang theo một ly nước cam đến anh sẽ vô cùng vui vẻ.

Nhạc Cẩn Nghiên uống một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt thực sự rất ngon, không lỏng không quá ngọt, vị rất vừa miệng, khó trách anh thích uống đến vậy.

Sau khi uống được mấy ngụm, cô đưa trả cho Lam Hân, “Lam Lam, cám ơn cậu, vẫn luôn ở cạnh tôi, nhưng giờ tôi rât mệt mỏi, có cảm giác muôn đi ngủ.”

Lam hân: “Nghiên nghiên, cậu sớm nên ngủ một giấc thật ngon, nêu để bản thân mình bị suy sụp, Mộc Tử Hoành sẽ càng thêm lo lắng cho cậu, anh ấy thích cậu đến vậy, không thể chịu nổi nếu cậu chịu chút tổn thương nào, cho nên, cậu cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, chờ tình huống của Mộc Tử Hoành tốt lên, hai người có thể ở bên nhau rồi.”

Có những thứ chính là như vậy, phải chờ tới sau khi bị mất đi mới biết nó quan trọng đến nhường nào.

Mà cô, đã một mực mắt đi, nhưng sau khi trở lại nơi này, cô vẫn có được.

Nhạc Cần Nghiên gật gật đầu cậu không cần lo lắng cho tôi.

“Lam Lam, tôi ngủ một lát, Lam Hân mím môi cười, đau lòng nhìn bạn thân, “Nghiên nghiên, trước tiên hãy ngủ một giấc, tôi làm bánh chẻo cậu thích ăn nhất cho nhé.”

“Được! Nhiều một chút, tôi muốn ăn thật nhiều.” Nhạc Cẩn Nghiên nói.

“Được!” Lam Hân thấy cô nằm xuống, liền đi qua kéo máy tắm rèm lại, trong phòng lập tức tối hơn rất nhiều.

Lam Hân nhìn qua,Nhạc Cẩn Nghiên đã khép mắt lại, sau khi ngủ một giấc hi vọng tinh thần của cô ấy sẽ khá hơn trước.

Cô lẳng lặng nhìn Cẩn Nghiên một hồi mới rời đi.

Lúc Lam Hân đi ra, chỉ có Lục Hạo Thành ngồi ở trong phòng khách.

Mộ Thanh biết bầu không khí trong nhà giờ không tốt liền cùng Dịch Thiên Kỳ mang theo bốn đứa nhỏ ra ngoài chơi.

Lục Tư Tư thì đi ra ngoài gặp Lôi Lăng.

Hiện tại trong nhà cũng chỉ có cô, Lục Hạo Thành, Nhạc Cần Nghiên là ở nhà.

Lục Hạo Thành thấy cô đi ra, đứng dậy kéo cô ngồi xuống,

“Nhạc Cần Nghiên có sao không?”

Lam Hân khẽ lắc đầu: “Em thấy Nghiên Nghiên máy ngày nay cũng không được tốt lắm. Hi Hi đi công tác rồi, ngày nào cũng gọi điện thoại đến, anh ấy cũng rất lo lắng.”

“Hi Hi, gọi tên thân mật như vậy?” Lục Hạo Thành nheo mắt nhìn cô, toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Lam Hân trừng mắt, liếc anh một cái “Em hiện tại đã là bà xã của anh, anh còn có gì phải lo lắng chứ, hơn nữa, cho dù em và anh không có vấn đề gì, em cũng sẽ không cùng Cần Hi ở bên nhau, em sẽ ở vậy nuôi ba đứa nhỏ đến hết đời. Cẩn Hi là một người đàn ông tốt vô cùng, mấy năm nay, anh ấy rất cố gắng, hơn nữa cũng là người rất có năng lực.”

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, sắc mặt có chút không tốt, anh chỉ chỉ chính mình, “Lam Lam, chẳng lẽ em cảm thấy năng lực của ông xã nhà em không tốt ư?”

Lam Hân cười cười, biết người này lại đang ghen tuông vớ vẫn, “Năng lực của anh cũng tót lắm, năng lực của ông xã em đương nhiên là mạnh nhát.”

“Ha ha… .” Lục hạo thành cười cười, véo mũi cô, “Anh rất thích em nói như vậy, nhưng mà, Tử Hoành chuyển về nhà, chỉ sợ là vì muốn trốn tránh Nhạc Cần Nghiên. Mộc Tử Hoành rất nghiêm túc với cô ấy, tình huống hiện tại khiến cậu ta bị đả kích rất lớn, không có cách nào chấp nhận chính mình, làm sao có thể chấp nhận Nhạc Cần Nghiên được đây?”

Lam hân cũng biết, cô mang vẻ mặt sốt ruột nhìn anh “Anh rất hiểu biết về Mộc Tử Hoành, anh nhát định phải trợ giúp anh ấy cùng Nghiên Nghiên. Trong lòng Nghiên cũng có Mộc Tử Hoành. Em hiểu rõ cô ấy, Nghiên Nghiên khi đã quyết định yêu, cũng tính đến chuyện cả đời, mặc kệ Mộc Tử Hoành có thể đứng dậy được nữa hay không, lấy tính cách của Nghiên Nghiên chắc chắn sẽ vẫn muốn ở cạnh anh ấy.”

Lục Hạo Thành nhìn bà xã nhà mình “Cô ngốc, chúng ta không giúp được bọn họ, chỉ có thời gian mới có thể giúp được họ. Chỉ cần Nhạc Cẩn Nghiên không bỏ cuộc, một ngày nào đó Tử Hoành nhát định sẽ chấp nhận Nhạc Cẩn Nghiên.”

Lam Hân rầu rĩ không vui ngồi không yên “Đúng rồi, bên phía cục cảnh sát có tin tức gì không?”

Sắc mặt Lục hạo thành đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Những tên gây thương tích cho Mộc Tử Hoành đã phải chịu hình phạt . Chỉ là bọn chúng vẫn không chịu hé răng, khai ra kẻ chủ mưu đứng sau sai khiến. Cảnh Nghiêu vẫn đang xử lý chuyện này, đoạn ghi âm đêm hôm đó anh lấy được, cũng không trợ giúp được gì cả, bây giờ còn có một biện pháp, tuy nhiên em cũng không cần lo lắng, Cảnh Nghiêu sẽ làm tốt thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.