Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 558-564




Chương 558: Bùi Dao Tinh

Lục Hạo Thành nói: “Lam Lam, từ nhỏ đến giờ em vẫn luôn là một cô gái dũng cảm, kiên cường.”

“Cảm ơn em vì đã kiên cường suốt những năm qua, cũng chính nhờ có sự kiên cường, dũng cảm đó của em, chúng ta mới có cơ hội đoàn tụ như ngày hôm nay.”

Mỗi ngày, chỉ cần nhìn thấy được nụ cười của cô, Lục Hạo Thành liền cảm thấy cuộc sống này vô cùng ý nghĩa.

Lam Hân khẽ cúi đầu trà sữa, trong khoang miệng toàn mùi dâu tây, trong lòng đầy ắp niềm vui và hạnh phúc.

Ngắm nhìn Lục Hạo Thành ấm áp, nồng nàn tình cảm trước mặt, cô không biết nên nói gì?

Trong lòng cô ấp ủ biết bao nỗi niềm.

Lục Hạo Thành cười nói: “Đồ ngốc, nãy xem phim em cứ mải khóc, bỏng ngô vẫn còn nguyên đây này.”

Lam Hân mỉm cười, đáp: “Tình tiết phim rất cuốn hút, cuốn theo cả em luôn, với cả ban nãy em cũng ăn tối no rồi, cũng không muốn ăn thêm gì nữa, để lát nữa mang về cho Kỳ Kỳ ăn vậy.”

Lục Hạo Thành gật đầu nói: “Lam Lam, đây là lần đầu tiên anh đi xem phim ở rạp. Được đi xem cùng em, anh thấy rất vui, hồi đó mình còn hứa hẹn sẽ cùng nhau đi xem phim ở rạp, khi ấy có bộ phim tên là “Thời thơ ấu”, anh còn hứa là thứ bảy sẽ đưa em đi xem, vậy mà ngày đó còn chưa đến thì anh đã đánh mắt em mắt rồi”.

| Lam Hân suy nghĩ hồi lâu, hai mắt long lanh, sáng rực lên, nói: “Lục Hạo Thành, về sau em cũng được đi xem bộ phim đó rồi, em rất thích nữ chính của phim đó, cô ấy hệt như một vằng hào quang, có một tuổi thơ dữ dội, mặc dù học hành không giỏi giang nhưng cô ấy thực sự là một cô gái tốt.”

Lục Hạo Thành vẻ mặt thất vọng, nói: “Từ lúc đánh mắt em, lên cấp 2, cấp 3 anh đã đi tìm em khắp nơi, thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học, bắt đầu lập nghiệp, anh vẫn tiếp tục đi tìm em, tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng cũng đã tìm được em. “

Lục Hạo Thành nghĩ một hồi, rồi nói tiếp: “Lam Lam, anh và em còn từng chôn cả tâm nguyện dưới gốc cây trước cổng nhà em nữa, hồi đó em còn chưa cho anh xem, đợi lúc nào rảnh, chúng ta cùng nhau về đó, đào lên nhé, anh muốn biết tâm nguyện của em là gì?”

Lam Hân ngạc nhiên nhìn anh, hồi nhỏ hai người đã từng làm những chuyện như vậy sao?

Lãng mạn thật đấy! Nhưng nghĩ lại thì có chút gì đó thật ngốc nghéch, mọi thứ không ngừng thay đổi, chuyện gì đến sẽ đến, chuyện gì đi vẫn cứ đi, chẳng ai có thể đoán trước được điều gì.

Cô hào hứng hỏi: “Lục Hạo Thành, trò đó là anh nghĩ ra đúng không?”

Lục Hạo Thành vội lắc đầu: “Lam Lam, anh không bao giờ làm những trò như vậy đâu, đó là ý của em đấy, hồi đó em xem phim hoạt hình còn bắt chước theo, anh đã cố cản em lại nhưng không cản nỏi, lâu dần thành quen, làm mọi chuyện đó cùng em luôn.”

Lam Hân: “…

Lam Hân chợt cảm thấy xấu hổ, cô đã từng làm những chuyện như vậy sao?

Tự nhiên cô muốn biết tâm nguyện mà cô viết rồi chôn dưới gốc cây đó là gì?

Cô nói: “Đợi khi nào có cơ hội, anh và em về đó xem nhé.”

“Ừm!” Lục Hạo Thành mỉm cười, nói tiếp: “Lam Lam, về thôi em!”

558-1-ba-bao.jpg 558-2-ba-bao.jpg

em mà, anh cũng là của em, em cần gì, muốn gì, anh đều có thể làm cho em.”

Lam Hân nói: “Anh nói vậy thì em yên tâm rồi, nhưng mà từ giờ về sau anh ít nói những lời sến sằm đó đi nhé, em sợ những lời đó sẽ đẩy lùi chí tiến thủ của em mấy, mặc dù ăn bám rất nhàn nhã nhưng em không muốn là một kẻ chỉ biết ăn bám người khác, em không muốn đánh mát thể diện của bản thân.” Những lời này cũng chỉ là lời nói đùa của cô.

Lục Hạo Thành cũng cảm thấy có chút khó xử, anh cũng không Ấ ^ .& ` 3x z .:. 0XÀ Ấ 3+ muôn cô mang tiêng là kẻ ăn bám, anh nói: “Đô ngốc, em phải làm biết bao nhiêu việc, cho dù em có muốn ăn bám thì cũng chẳng ai cho nhé!”

Lam Hân cũng mỉm cười nhìn anh, nói: “Cũng đúng, nhưng mà chỉ cần như hiện tại là em hạnh phúc lắm rồi, những thứ anh cho em cũng chưa cần lắm.” Cô muốn tự làm mọi thứ bằng chính sức lực của mình, như vậy mới là hạnh phúc thực sự.

Lục Hạo Thành mỉm cười, không nói gì nữa, nắm tay dắt cô vào trong thang máy.

Trong một quán cà phê cao cấp, sang trọng.

Tiếng nhạc du dương mang đến cho người ta một cảm giác thư thái, cách thức trang trí không gian thì khiến người ta cảm thấy hoa lệ, lộng lẫy, đẹp mắt.

Quán cà phê không đông khách lắm, nhưng ai ai cũng đang nói chuyện rất vui vẻ.

Bên cửa sổ có hai khách nữ trang điểm rất lộng lẫy, sang trọng.

Trong đó có cả Cố An An.

Cố An An vốn cũng chỉ định thử thôi, nào ngờ Bùi Dao Tỉnh lại đồng ý gặp cô ta.

Cô An An gọi hai cốc cà phê và hai phần cá tuyết nướng.

Sau đó, cô ngồi đợi ở chỗ bên cửa sổ, ngước mắt lên đã thấy Bùi Dao Tinh mặc một bộ váy liền thân, bó sát, màu đỏ tươi, thân hình thon gọn, hấp dẫn chuẩn số đo của người mẫu, ngũ – quan cũng không hấp dẫn lắm nhưng bù lại với thân hình gợi cảm kia, bà ta toát lên một khí chất mê hồn người, là kiểu mẫu mà đám đàn ông thích.

Cố An An cười nói: “Cô Bùi, nhận được tin cô đồng ý gặp em, em cảm thấy rất vui và cũng rất bất ngờ.”

Lúc gọi cho Bùi Dao Tỉnh, cô ta còn cố tình nói mình là Cố An An, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Có Thị, đã từng cùng Lam Hân được đề cử làm học trò của Lý Nghệ Na.

Nhưng cuối cùng, cô ta đã không được Lý Nghệ Na chọn lựa.

Chuyện này mặc dù vẫn chưa công khai chính thức nhưng rất nhiều người trong ngành đã biết chuyện.

Sau khi biết chuyện này, Bùi Dao Tinh cũng có suy nghĩ giống với Lý Nghệ Na.

Cô ta cố tình nói thân phận của mình ra như vậy cũng là vì muốn thu hút sự chú ý của Bùi Dao Tỉnh.

Quả nhiên, Bùi Dao Tinh đã đồng ý gặp cô ta.

Bùi Dao Tinh nở nụ cười điềm đạm, đôi môi căng mọng, đầy sức sống, khí chất đầy mình, nói: “Tôi cũng muốn đến xem xem, người được Lý Nghệ Na từng tuyển chọn là người như thế nào? Tôi cũng là người thẳng thắn, không thích vòng vo tam quốc, em đưa tác phẩm của em cho tôi xem thử đi.”

Cố An An đã chọn thiết kế mới nhất của mình để mang đến cho Bùi Dao Tỉnh xem.

– Bùi Dao Tinh cầm lấy bản thiết ké, lật lật vài trang rồi gập lại.

Sau đó đưa lại cho Cố An An.

Cố An An nhận lấy thiết ké, lo lắng, mỉm cười nói: “Để cô phải chê cười rồi, em mới đi làm nên vẫn còn chưa nhiều kinh nghiệm, nhưng em vẫn luôn có gắng và hi vọng ông trời sẽ cho em một khung trời trong xanh để tung cánh, phát triển tài năng của mình.”

Chương 559: Hai người họ lợi dụng nhau mà thôi

“Tài năng ư?” Bùi Dao Tinh cười khẩy, nói: “An An, mặc dù em cũng học thiết kế, tài năng thiên bằm của em thì không tốt lắm, nhưng điều này cũng không quan trọng, bởi cuộc sống có khó khăn thế nào thì cũng không thể ngăn bước một người luôn cố gắng, nỗ lực tiến về phía trước, tôi rất hài lòng vì em là người có chí tiến thủ, không ngừng cố gắng.”

Cố An An nghe đến đây, mọi lo lắng ban nãy đều tan biến hét.

Bà ta cười nói: “Thưa cô, trước đây khi được tuyển vào tập đoàn Lục Thị, công việc bận rộn nên em cũng vài lần nộp bản thiết kế muộn, kết quả là bị đuổi việc, về sau này, khi xem tác phẩm của cô, em thấy tác phẩm của cô rất có linh hồn, nên rất muốn được theo học cô”.

Cố An An cũng nói thẳng nguyện vọng của mình, cô ta vốn cũng hiểu rõ tính cách của Bùi Dao Tinh, nếu cứ vòng vo thì chắc chắn sẽ bị bà ta chê cười.

Vẻ mặt của Bùi Dao Tinh vẫn vậy, gần như không để ý đến những điều này, cô ta đến gặp Cố An An cũng là vì dạo gần đây Cố An An đang tranh tài với Lam Lam, với cả, hiện Cố An An đã là con dâu của tập đoàn Lục Trăn, điều này tất yếu có lợi cho Bùi Dao Tỉnh.

Bùi Dao Tỉnh mỉm cười, tò mò hỏi: “Em có thù oán gì với Lam Hân à?”

Cố An An khẽ mỉm cười, đắn đo suy nghĩ xem có nên trả lời câu hỏi này không vì giờ cô ta vẫn chưa chắc chắn rằng Bùi Dao Tinh rốt cuộc đang nghĩ gì.

.

Sau khi trò chuyện vài câu, cô ta chọt nhận ra rằng tính cách của Bùi Dao Tinh rất giống với Tần Ninh Trăn.

Những người như vậy thường có tham vọng lớn lao, những thứ thuộc về mình chắc chắn sẽ không để người khác cướp đi mắt.

Cố An An mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Chắc cô cũng biết chuyện trên mạng rồi chứ ạ? Chuyện giữa em và Lam Hân dài lắm.”

Bùi Dao Tinh nói: “Em chỉ cần nói cho tôi biết, có đúng là giữa em và Lam Hân có thù oán, phải không?”

Cố An An gật đầu, bây giờ thì cô ta đã hiểu ý của Bùi Dao Tỉnh, hóa ra bà ta đang muốn tìm một trợ thủ đắc lực để đối phó với Lam Hân và Lý Nghệ Na.

“Lam Hân đã cướp đi người đàn ông em yêu.” Cố An An nhìn Bùi Dao Tinh, có tỏ vẻ buồn bã, thù oán.

Bùi Dao Tỉnh đột nhiên bật cười, nói: “An An, từ giờ trở đi, em sẽ là học trò của tôi, bắt đầu từ ngày mai, em sẽ đến công ty L.P làm việc, đó là một công ty đa quốc gia, cao cấp hơn cả tập đoàn Lục Thị nữa, nhiệm vụ của em là phải đánh bại Lam Hân, tôi không cần biết em dùng thủ đoạn gì, miễn là không được để tác phẩm của Lý Nghệ Na và Lam Hân vượt mặt công ty L.P.”

“Tôi cũng từng xem bản thiết kế của Lam Hân, tài năng của cô ta không phải dạng vừa, người bình thường khó mà địch nổi, chỉ cần nhìn phong cách ăn mặc và các thiết kế của cô ta thì có thể thấy cô ta sinh ra là để làm ngành này, nếu như cô ta không phải học trò của Lý Nghệ Na thì đã chẳng nên chuyện rồi.”

“Trong giới thiết kế, Lý Nghệ Na luôn được đánh giá rất cao, danh tiếng lẫy lừng, công ty cũng rất trọng dụng bà ta, bao năm nay, hai công ty của tôi và bà ta vẫn luôn âm thầm cạnh tranh với nhau, nhưng doanh thu mỗi năm của công ty bên đó vẫn nhiều hơn công ty bên tôi, vậy nên, lần này, tôi nhất định phải vượt mặt bọn họ, mấy hôm nữa sẽ có ngày hội giao lưu thời trang quốc tế, có thể học được rất nhiều điều trong buổi đó, đến lúc đó em hãy đi cùng tôi, chắc chắn Lý Nghệ Na sẽ dẫn Lam Hân đi cùng, lúc đó chắc chắn sẽ có chuyện hay đây.”

Cố An An hào hứng gật gật đầu, cười nói: “Cảm ơn cô, em nhất định sẽ không làm cô phải thất vọng!”

Vừa lúc đó, nhân viên phục vụ bưng cà phê và cá tuyết nướng đến.

Cố An An lúc này tâm trạng rất vui, cười nói: “Cô à, cà phê ở đây rất ngon.”

Bùi Dao Tinh đáp: “Ừm, giải quyết xong việc, tôi cũng có tâm trạng để ăn uống hơn, sáng ngày mai, em sẽ đến công ty L.P làm việc, chức vụ là trợ lý và là học trò của tôi, vừa hay trợ lý cũ của tôi đi rồi, em thế chỗ luôn.”

Cố An An gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng ạ!”

Cố An An lòng vui phơi phới, được làm trợ lý cho nhà thiết kế trứ danh, giờ thì cô ta cao cấp hơn hẳn Lam Hân rồi.

Cố An An nhủ thầm: Lam Hân, cô cứ chờ đó, tôi sẽ cho cô trượt dốc từng chút từng chút một. Đối với Lam Hân, đánh mắt đi Lục Hạo Thành chính là điều đau khổ nhát.

Cố An An chào tạm biệt Bùi Dao Tinh xong, liền hứng khởi gọi điện cho Lục Hạo Khải.

“A lô!” Lục Hạo Khải bắt máy, thờ ơ nói.

Cố An An vui mừng kể: “Hạo Khải, bắt đầu từ ngày mai em sẽ đi làm ở công ty L.P đó.”

“Cố An An, em cứ ở đó mà mơ mộng hão huyền đi.” Lục Hạo Khải chế nhạo, cười nói: “Với trình độ của em mà lại được tuyển chọn vào công ty L. P sao? Mặc dù đó chỉ là một chỉ nhánh của L.P nhưng yêu cầu của họ khắt khe lắm.”

Cố An An cũng biết chắc Lục Hạo Khải sẽ cười nhạo cô ta như vậy, liền đáp: “Lục Hạo Khải, giờ em đã là vợ anh rồi, trong tim anh, em không có chỗ đứng nào sao? Vả lại, bây giờ em cũng là học trò của nhà thiết kế trứ danh Bùi Dao Tinh, ngày mai em có thể đi làm ở L.P rồi.”

Lục Hạo Khải lặng người hồi lâu rồi nghiêm túc hỏi: “Cố An An, những lời em nói đều là thật chứ?”

Cố An An cười khẩy, đáp: “Hạo Khải, tại sao em lại phải lừa anh chứ? Em không thể lừa dối anh được.”

Nhưng hôm nay thật sự là một ngày vui với Cố An An, hệt như ông trời đang đứng về phía cô ta, giúp đỡ cô ta vậy.

Trong lòng cô ta cũng biết rõ là Bùi Dao Tinh đang lợi dụng mình, nhưng nếu suy xét ở một góc độ khác, hai người đều đang lợi dụng lẫn nhau, Cố An An cũng chẳng lỗ gì.

Lục Hạo Khải đổi giọng, nói: “Cố An An, em khá lắm, không hỗ danh là vợ anh, em đang ở đâu để anh tới đón?”

Cố An An nghe những lời này của Lục Hạo Khải, chợt hiểu ra rằng năng lực cá nhân quan trọng đến nhường nào.

Lục Hạo Thành trước giờ không bao giờ để ý tới cô, nhưng vừa nghe chuyện khi nấy liền chủ động ngỏ lời đến đón cô ta.

Tối qua Cố An An đọc được đoạn này trên mạng, nói rằng: cực khổ kiếm tiền không hẳn là vì yêu tiền mà là vì không muốn thua kém người khác chỉ vì đồng tiền; cũng chính bởi cô ta sống trong một cuộc sống như câu nói trên nên rất hiểu ý nghĩa của có.

Chỉ khi bạn có tiền, có tài, bạn mới có thể sống vô lo vô nghĩ.

Lam Hân không có tiền nhưng bù lại cô có tài, vậy nên cô vẫn sống rất vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầy tự tin.

Còn Cố An An thì sống vô lo vô nghĩ trong nhà họ Cố suốt bao năm nay coi như chẳng được ích gì rồi.

Cô ta nói: “Lục Hạo Thành, không cần đâu, lát nữa em sẽ về.”

“An An, em đừng giận anh mà.” Lục Hạo Khải giọng điệu nhẹ nhàng, nếu có thể đứng cùng hàng về với Bùi Dao Tinh, tập đoàn Lục Trăn có thể gián tiếp phát triển ra thị trường quốc tế rồi.

ƒ Cô An An cười nói: “Không, Hạo Khải, hôm nay em rất vui, vậy nên, em sẽ tự đi về!”

Đây là lần đầu tiên Cố An An từ chối Lục Hạo Khải, giờ phút này, cô ta mới nhận ra rằng, cô ta đang sống thực với chính mình.

Bởi lẽ trước giờ, vì muốn có được tình yêu thương của mọi người trong nhà họ Có, cô ta đã phải cố chiều lòng tất cả mọi người.

Cô ta chưa từng dám sống thật với chính mình, nếu bản thân cô ta có tài năng thật sự nữa thì cô ta chẳng phải sợ sệt ai cả.

Còn ở bên bờ sông, Lý Nghệ Na đang đi tản mát, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Bùi Dao Tỉnh.

Lý Nghệ Na cũng biết chuyện mấy ngày trước của Bùi Dao Tinh, bà ta gọi điện thoại đến chắc cũng là để khoe khoang.

Lý Nghệ Na bắt máy nhưng không nói gì.

“Na Na, tôi biết bà đang nghe máy, nhưng tôi muốn nói với bà một tin vui là, tôi đã nhận Cố An An của tập đoàn Lục Thị làm học trò, cô ta và Lam Lam lại không hợp nhau, vậy nên, cuộc chiến giữa tôi và bà vẫn sẽ chưa có hồi kết đâu.”

Lý Nghệ Na vẻ mặt ủ rũ, cười khẩy, nói: “Chúc mừng bài! Tôi cũng mừng cho bài”

Chương 560: Cá mè một lứa

Bùi Dao Tinh cười nói: “Na Na, chúng ta đấu đầu mãi với nhau như vậy cũng thấy chán, giờ thêm hai đứa học trò của tôi và bà đối đầu với nhau, bà nói xem quãng thời gian tiếp đây chắc sẽ thú vị lắm nhỉ, tôi mong chờ ngày tháng đó lắm.”

Lý Nghệ Na tức giận nói: “Bùi Dao Tinh, đây là chuyện của tôi và bà, bà không được phép lôi kéo Lam Lam vào chuyện này, bà muốn lợi dụng Cố An An thế nào cũng được nhưng Lam Lam vô tội. “

“Ha ha…!” Bùi Dao Tịnh cười lạnh, nói: “ Na Na, bao nhiêu năm qua rồi mà bà vẫn ngây thơ thế sao? Chẳng trách Tử Hiên bị người tôi cướp mắt, trên đời này, làm gì có người vô tội cơ chứ, mắt người ta chỉ có thể thấy được lợi lộc thôi!”

“Bùi Dao Tinh, bà….”

“Na Na, bà đừng vội nóng giận? Làm trong ngành này thì không nên để nhan sắc tàn phai, bà nhìn bà xem, tính tình bộp chộp, nóng nảy, thế nên Tử Hiên mới ghét bỏ bà, trước mặt đàn ông, đàn bà phải biết làm nũng, phải thùy mị nết na thì mới được chiều chuộng, yêu thương.” Bùi Dao Tinh lời nào cũng đầy ý cợt nhả, cố tình khiêu khích Lý Nghệ Na.

Lý Nghệ Na nghe những lời này, vô cùng đau đón.

Bùi Dao Tinh hết lần này đến lần khác chọc ngoáy vào nỗi đau của bà.

Lý Nghệ Na nhanh chóng cúp máy.

Bà gọi điện cho Lam Hân.

Lúc này, Lam Hân và Lục Hạo Thành vừa về đến nhà.

Lam Hân có chút ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Lý Nghệ Na vào giờ này.

“A lô, cô ạ!”

Lý Nghệ Na nói: “Lam Lam, cô vừa nhận được một tin, Bùi Dao Tỉnh gọi điện cho cô nói là bà ta đã nhận Cố An An là học trò, ngày mai Cố An An sẽ đến công ty L.P làm việc, Bùi Dao Tỉnh làm vậy là muốn đối đầu với con, Lam Lam, đây vốn là chuyện của cô, vậy mà giờ lại kéo cả con vào.”

Lam Hân nghe vậy, khẽ chau mày, cười nói: “Cô à, không sao đâu, cháu không sợ bà ta, cô cứ yên tâm.”

Lý Nghệ Na cười nói: “Lam Lam, cô biết con không sợ, buổi phỏng vấn hôm nay cô cũng xem rồi, khí chất điềm đạm, tự tin của con đã khiến người xem phải thay đổi cách nghĩ của mình rồi đó.”

Lam Hân nói: “Vậy nên, cô cứ yên tâm, Cố An An có là người của ai thì con cũng không sợ.”

Lý Nghệ Na: “Lam Lam, vậy thì cô yên tâm nhiều rồi.”

Cúp điện thoại xong, Lục Hạo Thành lại nhìn cô, ánh mắt tò mò, nghiêm túc hỏi: “Lam Lam, có chuyện gì thế em?”

Lam Hân cười nói: “Cô Lý Nghệ Na gọi điện cho em, nói là Bùi Dao Tỉnh nhận Cố An An vào làm ở công ty L.P, trước giờ cô Lý và Bùi Dao Tinh luôn đối đầu với nhau, Bùi Dao Tinh muốn lợi dụng Cố An An đối phó với em, cô lo nên mới gọi điện nhắn nhủ em vài điều ấy mà.”

Lục Hạo Thành bát chợt nghiêm túc hẳn, lạnh lùng nói: “Đúng là cá mè một lứa.”

Hóa ra Bùi Dao Tinh cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì!

Trước đây cũng có rất nhiều tin không tốt về bà ta.

Đôi môi đỏ mọng như anh đào của Lam Hân khẽ mắp máy, nói: “Thủ đoạn của Cố An An, dù là ám hại hay có tình bôi nhọ em, em đều không sợ.”

Lục Hạo Thành nhìn cô nở một nụ cười tỏa nắng, nói: “Lam Lam, em đừng quên là bây giờ em còn có anh bên cạnh nữa Á\v„m đây.

“Còn cả bố nữa.” Dịch Thiên Kỳ không biết đã đứng sau lưng hai người tự lúc nào, ông mỉm cười nhìn hai người nói.

Một công ty đa quốc gia thì cũng chỉ là một hạt bụi trong mắt Dịch Thiên Kỳ.

Lam Hân cười nói: “Bố ạ, muộn rồi mà bố vẫn chưa đi ngủ sao?”

“Chú ạ.” Lục Hạo Thành cũng lễ phép chào một tiếng, sau một thời gian tiếp xúc, anh cũng thấy quý mến Dịch Thiên Kỳ, ông rất yêu thương mẹ anh, ở cạnh ông, mẹ anh lúc nào cũng mỉm cười rất hạnh phúc.

ẳ Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Ừm, bố đợi hai đứa về, mấy đứa trẻ ngủ cả rồi, các con không phải lo.”

Lam Hân áy náy nói: “Vất vả cho bó mẹ quá!”

Dịch Thiên Kỳ mỉm cười, lắc đầu nói: “Con bé ngốc nghếch này, có gì khổ đâu chứ, giờ bố cảm thấy rất hạnh phúc, giờ cũng muộn rồi, hai đứa nghỉ sớm đi, mai còn đi làm nữa, còn về chuyện Bùi Dao Tinh, ngày mai bố sẽ chuẩn bị cho con ít tài liệu, để con hiểu hơn về bà ta, sau này nếu bà ta có làm khó con còn dễ đối phó.”

Ông rất tin tưởng con gái mình, bởi Lam Hân đã từng trải qua nhiều khó khăn, chính điều đó đã tôi luyện cô thành một cô gái mạnh mẽ như bây giờ.

Lam Hân mỉm cười ngọt ngào, nói: “Bế đối với con tốt quá, có bố mẹ ở bên, ngày nào con cũng cảm thấy hạnh phúc.” Giọng nói nũng nịu, nhẹ nhàng, ám áp, hệt như mật ngọt vậy.

“Ha ha…” Dịch Thiên Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều, cười nói: “Con ấy, đúng là nhanh nhảu, hai đứa ngủ sớm đi, đừng để bị mệt!” Dịch Thiên Kỳ giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp, nụ cười tỏa nắng.

“Chúc bố ngủ ngon!” Lam Hân mỉm cười hạnh phúc hệt như thiên sứ vậy, sau đó cùng Lục Hạo Thành lên tầng.

Dịch Thiên Kỳ nhìn hai người đi lên tầng, sau đó lầy điện thoại ra ngoài gọi điện.

Lên đến tầng ba, Lam Hân đang định mở cửa thì Lục Hạo Thành bắt chợt ôm lấy cô từ phía sau.

Lam Hân một tay đang mở cửa bỗng khựng lại, hồi hộp, đứng yên như trời trồng.

Một hơi thở ám áp phả lên gương mặt cô, cô cảm nhận được cảm giác an toàn, vô cùng an tâm, thảnh thơi.

Lục Hạo Thành thấy cô không cựa quậy, đôi môi anh đặt sát vào tai cô thì thầm nói: “Lam Lam, anh không muốn rời xa em, phải làm sao đây?” Giọng nói trầm lặng cùng với sức cuốn hút mãnh liệt.

Lam Hân đang cảm thấy thoải mái, nghe xong câu này của anh chợt bồi hồi xuyến xao.

Lời tỏ tình đột ngột này khiến tim cô đập thình thịch, lòng rạo rực như biển động.

Hạnh phúc này đến quá sớm.

Cô hít sâu một hơi, Lam Hân nhủ thầm: Bình tĩnh, bình tĩnh, Lam Hân, mày vẫn chưa làm rõ được tình cảm của mình, đợi khi nào chắc chắn về tình cảm thì nói đáp án cho anh ấy, như vậy sẽ không làm tổn thương ai cả.

Cô đã mắc nợ ân tình với Nhạc Cần Hy, bây giờ không thể mắc nợ thêm Lục Hạo Thành nữa.

Cô cười nói: “Lục Hạo Thành, anh đừng làm vậy, chẳng phải bây giờ anh và em đã ở cùng một nhà với nhau rồi sao?”

Lục Hạo Thành nhẹ nhàng dụi đầu vào vai cô, mùi thơm thoang : thoảng, lưu lại trên chóp mũi khiến anh đắm chìm.

“Lam Lam, em đi nghỉ đi!” Lục Hạo Thành từ từ thu tay lại, anh rất hạnh phúc khi được ôm cô như thế này.

Lam Hân thở phào nhẹ nhõm quay lại nhìn anh, bất ngờ vừa rồi đã khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, xinh đẹp tuyệt trần.

Lục Hạo Thành nhìn theo, cuống họng cũng hồi hộp, chuyển động không ngừng, nhưng anh buộc mình quay mặt đi chỗ khác, bước nhanh về phòng.

Đối mặt với cô, anh thực sự không kiềm chế được.

Nhìn thấy Lục Hạo Thành rời đi không thèm quay đầu nhìn lại, Lam Hân cũng trừng mắt một cái, khi nấy trái tim cô còn bừng bừng rực cháy, giờ thì lại nguội ngắt như vừa bị dội nước lạnh vậy, ngay cả cô cũng không thể diễn tả cảm xúc của bản thân mình.

Mọi xúc cảm hệt như bị xóa tan chỉ trong chốc lát.

Cô thở dài rồi vào phòng nghỉ ngơi.

Những tháng ngày bình yên mới chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cố An An đã đến làm ở công ty L.P, điều này lại dấy lên một cuộc bàn tán sôi nỗi trong giới thiết kế.

Chính Bùi Dao Tinh đã công khai chuyện này, cũng là nhằm cho Cố An An chút danh tiếng.

Chương 561 : Đều giữ lại

Lam Hân nhìn bình luận trên mạng, đối với cô cũng không có ảnh hưởng gì, vẫn dồn tâm trí chuẩn bị cho buổi trình diễn sắp tới thì hơn.

Người nhà họ Cố cũng không nghĩ đến, Cố An An sẽ gặp được cơ hội như vậy.

Nhưng trơ mắt nhìn, nhà bọn họ cũng không vui mừng nỗi.

Chuyện của công ty đã đủ để bọn họ đau đầu rồi.

Cố An An gần đây, có thể nói là vui vẻ tưng bừng.

Lục Hạo Khải biết được cô ta thật sự đi làm ở công ty L. P, thái độ với Cố An An hoàn toàn thay đổi, mỗi ngày đều đưa đón Có An An đi làm, cuộc sống của cô ta hiện tại đúng là ngọt ngào như mật.

Mà Tần Ninh Trăn, người đã sa sút tinh thần một thời gian dài, cũng bởi vì chuyện của Cố An An gần đây mà có tinh thần hơn rất nhiều.

Chạng vạng, trời chiều như đỏ máu, sáng rực một vùng trời.

Trong một nhà hàng cao cấp, với ánh sáng dịu nhẹ và lãng mạn,Tần Ninh Trăn ăn mặc hoa lệ quý phái.

Một bộ váy liền màu đỏ rượu, mặc trên người bà ta, chẳng những không lộ tuổi tác, ngược lại còn nỗi bật vẻ tươi đẹp động lòng người.

Khuôn mặt trang điểm tỉnh xảo, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm lối vào, trong đôi mắt đã từng tràn ngập mưu tính, lúc này chỉ có chờ mong cùng chút hận ý.

Dưới cái nhìn chăm chú của bà ta, một người đàn ông trung niên diện tây trang giày da bước vào, vẻ ngoài tuần lãng, một đôi mắt đào hoa hẹp dài đa tình, mọi cử chỉ đều tao nhã và điềm đạm như một quý ông.

Ánh mắt chờ mong của Tần Ninh Trăn dần biến thành kinh diễm, hắn vẫn giống như lúc trước, phong thái như cũ, liếc mắt một cái liền khiến người ta trầm mê trong đó, không thể thoát ra.

Tuy rằng đã qua bốn mươi, những được bảo dưỡng rất tốt, dáng người rất khá, nếu nói ba mươi cũng có người tin, thành thục cùng ổn trọng hơn lúc còn trẻ, vẫn quyến rũ và tuyệt vời như cũ.

Năm đó, bà ta bị lừa đối bởi vì khuôn mặt này , vì người đàn ông này mà chuyện gì cũng làm được, nhưng tới cuối cùng, hắn vẫn từ bỏ mình, chém một nhát nặng nề vào cuộc đời bà ta.

Đó cũng là nỗi đau đớn nhất trong cuộc đời, cũng là kí ức mà bà ta chưa bao giờ dám nhớ lại.

Người đàn ông nhìn Tần Ninh Trăn, ôn nhu: cười cười: “A Trăn, để em chờ lâu, thật ngại quá.” Giọng nói đối phương mát lạnh, rất dễ nghe.

Nghe một tiếng A Trăn, tim Tần Ninh Trăn bắt đầu rung động.

Đã từng như vậy, chỉ cần nghe người này gọi một tiếng A Trăn, lòng bà ta sẽ rất hạnh phúc .

Từ sau khi rời khỏi Địch Hoa, bà ta đã tự cảnh báo bản thân rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn ông này nữa, nhưng khi nhìn người đó xuất hiện, trái tim ngay lập tức hướng về ông ta, tình yêu đã giấu kín trong lòng bao nhiêu năm lại tuôn ra như thủy triều trong chốc lát.

Có câu là không thấy được tiền, nửa đời khổ, không nhìn được người, một đời khổ, lời này, quả thật không lừa người.

561-1-ba-bao.jpg 561-2-ba-bao.jpg

Địch Hoa vẻ mặt áy náy cúi đầu, “A Trăn, anh biết anh có lỗi với em, nhưng hiện tại anh đã trở về, tất cả đều còn kịp bù lại.”

Nước mắt Tần Ninh Trăn không nhịn được chảy ra.

“Bù lại, anh muốn bù lại thế nào?” Bà ta nghẹn ngào hỏi.

Sự tình đã qua nhiều năm như vậy, bà ta đã xóa sạch người đàn ông trước mặt khỏi cuộc đời mình, khi nghĩ mình đã hoàn toàn quên được, hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, khiến bà ta trở tay không kịp.

Địch Hoa nâng mắt, đôi mắt đào hoa tràn đầy đầy áy náy, nhanh nhẹn nắm lấy tay Tần Ninh Trăn , thâm tình nói: “A Trăn, hiện tại anh đã trở lại, chúng ta vẫn có thể giống như trước kia vậy.”

“Lén lút sao?” Tần Ninh Trăn châm chọc cười lạnh .

DÁN TRẤN) Địch Hoa ánh mắt ưu thương, lắc lắc đầu: “A Trăn, nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn chỉ yêu em, đây là anh nói thật lòng, năm đó em cũng nhìn ra tình cảnh của anh, nếu anh ở lại, gia sản nhà họ Địch, sẽ bị người khác cướp mắt.Anh đi không lời từ biệt, là có nỗi khổ , hơn nữa chuyện năm đó em cũng rõ ràng, anh cũng không còn cách nào khác, A Trăn.”

“Hu Hu…… ” Tần Ninh Trăn sau nhiều năm chịu đựng cùng thống khổ đã bộc phát .

TẢ THAI. 006 ” Địch Hoa nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên cạnh, gắt gao ôm bà ta, người phụ nữ này, lúc trước đã vì mình mà hy sinh rất nhiều.

Hơn nữa rất hợp với hắn, nhiều năm như vậy , bên hắn từng có vô số phụ nữ, nhưng người trong lòng vẫn là thích hợp nhất Giờ hắn tuổi đã lớn, thầm nghĩ có một mái nhà ổn định, không muốn phiêu bạt .

Mà A Trăn, còn có hai đứa trẻ……

Vào thứ bảy, Nhạc Cần Nghiên trở lại, mà nhà Lam Hân, cũng nghênh đón một người nữa, chị của Lục Hạo Thành, Lục Tư Tư cũng đã về nước.Hơn nữa còn muốn ở cùng với mẹ và em trai mình.

Lam Hân muốn cho Kỳ Kỳ chuyển vào ngủ với mình, nhưng Nhiên Nhiên lại chủ động ở cùng Tiểu Tuấn, phòng Nhiên Nhiên được nhường cho Lục Tư Tư cùng con của chị ấy.

Chuẩn bị thỏa đáng, Lục Hạo Thành lái xe đến sân bay đón Lục Tư Tư.

Mà Mộc Tử Hoành cũng hớn hở đi đón Nhạc Cần Nghiên.

Nhạc Cần Nghiên cũng muốn đến Lam Hân, Lam Hân bát đắc dĩ, chỉ có thể dọn dẹp phòng chứa đồ, mua chút đồ đạc mới rồi sắp xếp phòng cho Nhạc Cần Nghiên.

Nhiên Nhiên cũng ở đây, Cẩn Nghiên cũng thuật tiện hơn, ở như vậy thành phố lớn như thành phố Giang, iờ cao điểm thường xảy ra tắc đường, nếu ở chung thì đỡ tốn công sức.

Lam Hân nói dọn kho chứa đồ, Nhạc Cẩn Nghiên cũng không ghét bỏ.

Lúc trước khi Lam Hân còn ở thành phố Phàn, căn hộ nhỏ cũng rất chật chội, Cần Nghiên cũng không ghét bỏ, thường xuyên đến ở cùng cô.

Mà chuyến bay của Lục Tư Tư hạ cánh sớm hơn, Lam Hân ở nhà cùng Mộ Thanh làm cơm tối chờ Lục Tư Tư.

Chuyến bay của Nhạc Cần Nghiên là mười giò tối, chỉ có thể ăn khuya .

Chương 562 : Lục Tư

Tư Sân bay, Lục Hạo Thành đứng trong đám đông chờ chị gái, những lúc chỉ có một mình, vẻ mặt anh vẫn luôn thờ ơ, lạnh lùng, những người bên cạnh đều dồn hết sự chú ý lên người nào đó, nhưng anh lại rất lạnh lùng, họ cũng không tự chủ được mà duy trì khoảng cách.

Trên gương mặt đẹp trai lúc này đang đè nén sự khó chịu, vẻ lạnh lùng không che dấu, nhiều phụ nữ lướt qua đều kinh ngạc nhìn anh thêm vài lần.

Nhưng anh chính là không để ai vào mắt, vô cùng chán ghét chốn đông người, nhưng chị gái đã nhiều năm chưa về nước, lần này anh vẫn có kiên nhẫn chờ.

Bỗng nhiên, một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp trong chiếc váy bó sát màu bạc rơi vào mắt anh.

Mái tóc của cô nhuộm thành màu chocolate ngọt ngào, uốn thành những lọn tóc gợn sóng bồng bềnh. Ánh đèn rơi trên mái tóc, như tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Giống như toàn thân cô phát sáng, trở nên xinh đẹp tuyệt mỹ, màu bạc rất kén người mặc, nhưng khi được cô khoác lên người thì càng thêm tinh xảo, xuất trần.

Lục Hạo Thành cười cười, chị gái hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, vẫn luôn xinh đẹp như vậy.

Bên cạnh cô là một cậu bé trắng trẻo, cháu của anh, Sở Phi Dương.

Nhưng lúc này, cậu bé đang mải mê cúi đầu chơi trò chơi, Lục Hạo Thành nhìn thì cau mày.

Sở Phi Dương cùng tuổi với ba anh em Tiểu Tuấn, năm nay cũng đã sắp lên tiểu học.

“Sở Phi Dương.” Lục Hạo Thành không vui gọi một tiếng.

Sở Phi Dương lúc này mới ngắng đầu lên.

“Cậu.” Sở Phi Dương lập tức mỉm cười, vui vẻ chạy tới Lục Hạo Thành, “Cậu, cậu đích thân tới đón con và mẹ, thật tốt!”

Lục Hạo Thành nhẹ nhàng xoa đầu cậu “Đi đường còn nghịch điện thoại?”

“Cậu, trò chơi này rất vuil Cậu không hiểu gì về tuổi thơ của bọn cháu.” Sở Phi Dương đúng lý hợp tình phản bác.

Lục Tư Tư: “Thằng nhóc, trong mắt em không có người chị gái này sao?”

Lục Tư Tư nheo mắt nhìn em trai, cảm giác lần này nhìn cậu em có chút không giống với trước kia.

Lục Tư Tư cười, cô từ nhỏ đã rời khỏi nhà, không có người nhà bảo bọc nên tính tình hơi cục cẳn, tính cách cũng là kiểu chị đại dũng cảm thẳng thắng không sợ trời sợ đất.

“Chị, đã lâu không gặp!” Lục Hạo Thành cười nói.

“Đúng là đã lâu không gặp, lần này chị trở về không đi , ở cùng em.” Lục Tư Tư nói xong, đem hai vali hành lý lớn đều giao cho Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành: “Chị không quay về, anh rễ phải làm sao bây giờ?”

Lục Tư Tư cười lạnh nói: “Sau này em không có anh rễ , chị đã đá bay anh ta.”

Lục Hạo Thành nhíu mi nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ngoại tình!” Lục Tư Tư ngay thẳng nói, đây là em trai mình, không có gì khó nói .

“Tên khốn kiếp này!” Lục Hạo Thành gầm lên một tiếng.

“Quả thật là khốn kiếp, Phi Dương cũng sắp vào tiểu học , em sắp xếp một chút.” Lục Tư Tư hề không khách sáo.

Lục Hạo Thành: “Chị, không thành vấn đề, vừa vặn nhà cũng đang có ba đứa nhỏ cùng tuổi, sau này Phi Dương sẽ cùng chúng đến trường “

Sở Phi Dương vừa nghe, cười tủm tỉm hỏi: “Cậu, có xe sang đến đón cháu không?”

“Xe sang?” Lục Hạo Thành nhìn cháu trai nhỏ, sao thằng bé lại thực dụng như thế?

“Cậu, cậu không hiểu, cháu học nhà trẻ ở nước ngoài, cha mẹ đều đưa xe sang chở các bạn học, về nước , cũng không thể không có xe sang.”

“Sở Phi Dương, cháu cũng thật thực dụng.” Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua chị gái, “Chị, Phi Dương sao lại biến thành như vậy .”

Lục Tư Tư nhìn con trai, nói: “Nó vẫn đều như vậy, là cha nó dạy Lục Hạo Thành: “Thằng bé không thể như thế được.”

Lục Tư Tư: “Không được cũng không có biện pháp, môi trường xung quanh nó là như vậy .”

CỮG/HAO Thanh à sa 2. \ Không còn lời nào để nói!

Lục Hạo Thành đưa bọn họ tới bãi đỗ xe, một đường lái xe về nhà.

Mà Sở Phi Dương, lại bắt đầu chơi trò chơi.

Lục Hạo Thành từ kính chiếu hậu nhìn Sở Phi Dương, ánh mắt không hài lòng: “Sở Phi Dương, ở trên xe cũng muốn chơi sao?”

Sở Phi Dương vẫn cúi đầu, không chút để ý trả lời: “Cậu, cháu không chơi trò chơi còn có thể làm gì? Trong lúc người lớn nói nói chuyện, trẻ con cũng không thể nói cái gì”

Lục Hạo Thành không trả lời, Lục Tư Tư ngồi trên ghế phó lái rất có hứng thú hỏi: “A Thành, chị thấy em mới cập nhật weibo, tìm được em gái nhỏ nhà họ Cố rồi 2”

Lục Hạo Thành:”Chị, chị đúng là hiểu em.”

Lục Tư Tư nâng khóe môi, mỉm cười: “Lục Hạo Thành, chị là chị em, có thể không hiểu em sao?” Lục Tư Tư nhìn vẻ mặt lạnh như băng kia tính cách so với bình thường tốt hơn rất nhiều, đáy lòng không khỏi cảm thán, chị gái ruột cũng không bằng em gái nhỏ Cố Ức Lam.

Nhưng mà cũng tốt, A Thành chịu khổ nhiều năm, cuối cùng cũng không cần chờ đợi nữa.

Lục Hạo Thành cong môi cười, cho dù ở cùng chị gái ruột, Lục Hạo Thành cũng không nói nhiều hơn là bao.

Lục Tư Tư lại nói: “A Thành, lần này chị gái trở về, không muốn đi nữa, chị sẽ tự thành lập công ty trong nước, sau đó, lấy lại cổ phần công ty của chúng ta từ tay Tần Ninh Trăn, năm đó cổ phần của mẹ, bị chủ tịch Lục đem cho Lục Tư Tư cùng Lục Hạo Khải, cả nhà đó đều là sâu mọt, thật đáng hận.” Lục Tư Tư cười lạnh, mỗi lời thốt ra đều rất căm hận.

Lục Hạo Thành : “Chị, chuyện này em sẽ xử lý, chị muốn thành lập công ty thì cứ làm cho tốt, về những chuyện khách, để em giải quyết.”

Chuyện về Tần Ninh Trăn, đương nhiên không thể bỏ qua.

Lục Tư Tư cười cười: “A Thành, mấy năm nay chị không ở cạnh em, thấy em giò rất tuyệt, xem ra chị gái lo lắng dư thừa rồi , đương nhiên, em cũng chưa bao giờ để chị phải lo lắng .”

Lục Tư Tư cười tự hào nhìn đứa em trai xuất sắc của mình, hy vọng Cố Ức Lam xuất hiện, có thể an ủi trái tim lạnh giá của nó.

“Đinh dong…… ” Chuông cửa vang , Lam Hân đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Lam Hân đã nhìn Lục Tư Tư quyến rũ bắn ra bốn phía nắm tay Sở Phi Dương đứng ở cửa.

Lục Hạo Thành mang hành lý đang đi phía sau.

Lam Hân cười nói: “Chị gái, chào mừng trở về.”

Lục Tư Tư cũng tinh tế đánh giá Lam Hân, một lát sau, cô mới cười nói: “Có Tiểu Ức, mới trước đây em còn khá xấu , không nghĩ tới lớn lên cũng trở nên xinh đẹp như vậy, vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống, đúng là kiểu A Thành yêu nhát.”

TẤN GAM ” Lam Hân không hiểu ra sao, Cố Tiểu Ức là ai?

Ánh mắt Lam Hân lóe lên, đáy lòng bỗng nhiên hiểu được, là Cố Ức Lam.

Nhưng mà, hồi nhỏ cô xấu xí sao?

Lam Hân cười nói: “Chị gái, vào nhà trước đã.”

Lục Tư Tư nắm Sở Phi Dương đi vào.

Lục Hạo Thành mới vào cửa, Lam Hân đi qua đi, giúp anh mang hành lý.

Lục Hạo Thành lại cười tránh đi, “Lam Lam, chân em còn chưa tốt, không thể mang đồ nặng.”

Chương 563 : Tôi không chơi với newbie

Lam Hân cười nói: “Anh không nói, em cũng quên mắt .”

Lục Hạo Thành: “Anh làm là được.”

Lam Hân cười gật đầu xoay người đi vào.

Ở phòng khách.

Mộ Thanh, Dịch Thiên Kỳ, Trầm Giai Kỳ, Tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, đều đang ngồi chờ Lục Tư Tư.

Lục Tư Tư nhìn người mẹ đã nhiều năm không gặp, nước mắt lập tức rơi xuống, “Mẹ!” Cô cười gọi một tiếng, giọng nghẹn ngảo.

Mộ Thanh đi qua đi, nhẹ nhàng ôm lấy con gái.

Nước mắt cũng trào ra, “Tư Tư, cám ơn con đã trở về.” Bà vốn nghĩ đến, con gái sẽ rất hận mình, nhưng con bé và A Thành đều giống nhau, không trách bà, rất cảm kích con gái hiểu chuyện, thương con bé.

Lục Tư Tư cười nói: “Mẹ, mẹ bình an trở về là tốt rồi.” Chuyện năm đó, cô nhớ rõ ràng, mẹ đã phải khổ sở thế nào.

Hiện tại hôn nhân của cô cũng xuất hiện kẻ thứ ba, càng có thể hiểu được tâm trạng năm đó của mẹ.

Nhưng mà là do mẹ quá mức lương thiện, mới có thể ra đi không cần gì, đem tất cả của mình để lại cho hai chị em, nhưng cuối cùng đều rơi vào tay người khác .

Lục Hạo Thành ở một bên nhìn, khóe môi mỉm cười, giờ phút này, thật hạnh phú!

cMộ Thanh cười , buông con gái ra.

Sở Phi Dương bỗng nhiên kêu lên: “Mẹ, mau nhìn xem, anh em sinh đôi, không, không, hình như là sinh ba.” Sở Phi Dương nhìn ba anh em Lam Tử Tuấn đang ngồi trên sô pha.

Vẻ mặt Lam Tử Kỳ khinh thường nhìn Sở Phi Dương, anh em sinh ba thôi có gì mà kích động ?

Mộ Thanh lúc này mới nhìn Sở Phi Dương, : “Phi Dương.”

Sở Phi Dương mắt to chớp chớp, lông mi dài khẽ rung, sau đó nhanh miệng gọi: “Chào bà ngoại!”

Mộ Thanh trước đó đã gọi điện cho hai mẹ con, cho nên, đối với cháu ngoại cũng rất thân thiết Mà ánh mắt Sở Phi Dương lại nhìn chằm chằm Lam Tử Kỳ xinh đẹp mà ngồ ngáo.

Mộ Thanh kéo Lục Tư Tư giới thiệu cho cô Dịch Thiên Kỳ, “Tư Tư, vị này chính là chú Dịch của con.”

Lục Tư Tư nín khóc mỉm cười: “Chú Dịch, nghe danh đã lâu!”

Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Tư Tư, hoan nghênh cháu trở về.”

Lục Tư Tư cười cười, đáy mắt tràn đầy cảm kích, ông ấy đã rung động được mẹ, khiến mẹ thật sự hạnh phúc, điểm này, cô rất biết ơn.

Mẹ là một phụ nữ truyền thống, những tưởng cả đời này, mẹ sẽ không gả cho ai nữa.

Mộ Thanh lại tiếp tục giới thiệu Trầm Giai Kỳ cùng ba anh em Tiểu Tuấn.

Đồ ăn đã chuẩn bị xong , giờ mẹ con Lục Tư Ân đã đến, mọi người liền cùng nhau ăn cơm.

Mà Sở Phi Dương cầm di động, chạy đến bên Tiểu Tuấn cùng Nhiên Nhiên ngồi xuống, cũng ngồi xuống cạnh Kỳ Kỳ .

Sở Phi Dương nhìn Lam Tử Kỳ hỏi: “Sao cậu có thể để bản thân thảm như vậy? Này tay chân đều bị chặt đứt.”

„ làm Tử KV: 7c Con mắt nào của cậu ta nhìn tay chân mình bị chặt đứt?

“Chuyện ngoài ý muốn!” Lam Tử Kỳ khinh khỉnh nhìn Sở Phi Dương.

Sao cô bé lại có cảm giác Sở Phi Dương rất ngốc nhỉ?

“Ngoài ý muốn? Vậy sao không cẩn thận một chút?” Sở Phi Dương nhìn tay chân cô bé bó thạch cao, trong ấn tượng của cậu bé, chỉ trong phim mới có cảnh như vậy.

Lam Tử Kỳ không nói, có một số việc không phải cẩn thận có thể tránh được.

Sở Phi Dương nhìn Lam Tử Kỳ hình như không thích mình, liền giơ lên điện thoại trong tay , cười hỏi: “Cậu chơi Pubg không?”

Lam Tử Kỳ nhìn thoáng qua cấp bậc trong trò chơi của Sở Phi Dương giọng sâu kín: “Tôi không chơi với newbie.”

Sở Phi Dương: “? 2”

Lập tức, đã phản ứng lại “Cậu, cậu dám nói tôi là newbie?”

Lam Tử Kỳ nói: “Cậu đã chơi được bao lâu?”

Sở Phi Dương: “Một năm.”

Lam Tử Kỳ cười lạnh: “Một năm vẫn ở cấp hoàng kim, cậu thật sự trâu đấy! I”

Lam Tử Kỳ hướng tới Sở Phi Dương giơ ngón tay cái lên.

“Hạng… ” Lam Tử Nhiên đã ở một bên cười cười.

Sở Phi Dương lập tức nhìn Lam Tử Nhiên, nghỉ hoặc hỏi: “Cậu cười cái gì? Cậu cũng chơi sao?”

Lam Tử Nhiên cười nói: “Máy tháng trước đã ngừng chơi.”

Sở Phi Dương bỗng nhiên cười đắc ý: “Là không biết chơi sao?

Tôi sẽ dạy cậu.”

Lam Tử Nhiên cười cười, còn cần dạy sao? Ba anh em vốn đã là bất khả chiến bại.

Đã lâu rồi không chơi, trước mắt, cũng chưa thấy hứng thú với game nào nữa.

Hiện tại đối với anh trai mà nói, máy tính là thứ anh ấy thấy hứng thú nhát, đối với cậu thì là diễn xuất , với em gái, lại là vẽ tranh .

“Sở Phi Dương, đây không phải nơi con truyền bá mấy cái này .” Lục Tư Tư vẻ mặt bắt đắc dĩ nhìn đứa con trai.

Lại nhìn ba đứa nhỏ đang ngồi trên sô pha, ngoan hiền như chú cừu, vừa nhìn đã thích.

Sở Phi Dương mím môi không vui, “Mẹ, không phải con chỉ muốn làm bạn bè với họ thôi sao?”

Bị Lam Tử Kỳ nói là newbie, cậu rất không vui.Trong số bạn bè, trò chơi này cậu chơi tốt nhát.

Lục Hạo Thành đi qua ôm lấy Kỳ Kỳ, nói: “Phi Dương, sau này sẽ ở đây, còn nhiều thời gian, ăn cơm trước đi.”

“Vâng!” Sở Phi Dương nhìn thoáng qua Lam Tử Kỳ trong ngực cậu mình, sao cảm giác cô bé nhìn mình tựa như đang nhìn thằng ngốc vậy.

Vẻ mặt Sở Phi Dương không phục, cơm nước xong, cậu sẽ hỏi lại, sao lại coi mình là newbie?

Mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, Lục Tư Tư nhìn bữa tối phong phú , còn có món ăn mình thích, cô cười nói: “Đã lâu không được ăn cơm mẹ làm , mẹ làm đồ ăn là ngon nhất.”

Mộ Thanh cười nói: “Tư Tư, tất cả đều là mẹ và Lam Lam cùng nhau làm , con ăn nhiều một chút.”

Lục Tư Tư nhìn thoáng qua Lam Hân, “Mẹ, con khen, mẹ cũng không quên em gái nhỏ này nha, xem ra mẹ thích Lam Lam hơn con nhiều.” Lục Tư Tư có chút ghen tị nói.

Lam Hân: “Chị gái đừng nói vậy, đây là tôm mẹ làm, mẹ nói chị thích ăn.”

Lam Hân nói xong, cầm lấy đũa gắp mấy con tôm bỏ vào bát Lục Tư Tư.

Lục Tư Tư nhìn Lam Hân cười cười: “Lam Lam, không nghĩ tới em và nhà chị lại có duyên như vậy, người em dâu như em, chị nhất thích .”

Cô nhanh chóng liếc Lục Hạo Thành, anh cũng đang mỉm cười nhìn lại.

Lam Hân mỉm cười, lại khẽ lắc đầu, cô cùng Lục Hạo Thành, bát tự còn chưa xem đâu.

Dịch Thiên Kỳ lúc này lại góp lời: “Lam Lam, đừng lắc đầu nhaI Cha cũng thấy hai đứa rất hợp.”

[Ca ri. ” Lam Hân có chút xấu hổ, cả cha cũng nói như “Mẹ, con cảm thấy được mẹ và cha tương lai cũng rất hợp.”

Lam Tử Kỳ lại góp vui.

Lam Tử Nhiên cũng cười nói: “Chú Lục là một người tốt.”

Lam Tử Tuần tiếp lời: “Con cảm thấy cũng không tồi!”

Cô đột nhiên nhìn ba đứa nhỏ, “Anh em các con, phối hợp ăn ý nhĩ?”

Lam Tử Kỳ cười nói: “Mẹ, chuyện này cũng cần hẹn trước sao?

Ba anh em bọn con cũng không hẹn nhau, chỉ là chung ý tưởng với ông, chẳng qua đều cảm thấy lời ông nói đúng mà thôi.”

Chương 564 : Cùng tuổi, sao khác biệt lớn như vậy?

“Hai hai c1 “Kỳ Kỳ, giỏi lắm .” Dịch Thiên Kỳ cười sủng nịch nhìn Kỳ Kỳ.

“Ông, tất nhiên, cháu là cháu ông mà.” Lam Tử Kỳ kiêu ngạo cười, đắc ý nhìn mẹ, ông cũng ủng hộ mình.

Lam Hân bát đắc dĩ lắc đầu: Được được! Mọi người đều nói đúng, nhanh ăn cơm đi, cơm nước xong trở về nghỉ ngơi, ba anh em con trốn trong phòng chơi một ngày, đang làm cái gì vậy?”

Lam Tử Kỳ cười nói: “Mẹ, còn có thể chơi cái gì, đều tự làm chuyện mình thích.”

Lam Hân: “Khó có được ngày ba anh em các con không đi đọc sách.”

Lam Tử Tuấn nói: “Mẹ, gần đây không có sách gì muốn đọc.

Sẽ không đi.”

Lục Tư Tư kinh ngạc nhìn ba anh em, cười nói: “Ba anh em cháu thích đọc sách?”

Mộ Thanh liền trả lời: “Tư Tư, ba anh em Tiểu Tuấn, lúc rảnh rỗi đều đi nhà sách để đọc sách, sau này Phi Dương cũng đi theo chúng đi, cách đây không xa còn có tàu điện ngầm, bọn chúng có thể tự mình đi.”

A…!” Lục Tư Tư ngạc nhiên nhìn anh em Lam Tử Tuấn.

“Các cháu còn tự mình đi tàu điện ngầm?”

Lam Tử Kỳ cười hỏi: “Cô, có vấn đề gì sao?”

Mộ Thanh nhắc nhở nói: “Kỳ Kỳ, con nên gọi là bác.”

Lam Tử Kỳ cũng không so đo, dù sao đều là người một nhà, xưng hô thế nào cũng được.

Lục Tư Tư nhìn thông minh lanh lợi Kỳ Kỳ, cười nói: “Kỳ Kỳ, cháu có thể đi tàu điện ngầm hả?”

Lam Tử Kỳ vẻ mặt tự nhiên trả lời: “Được nha! Bác, tàu điện ngầm có gì khó , phải đối tuyến, thật sự không rõ phương hướng, có thể hỏi nhân viên công tác.”

Chuyện này đối với ba anh em mà nói, cũng không phải việc gì khó.

Lục Tư Tư nhìn Lam Hân, cười hỏi: “Lam Lam, sao em có thể giáo dục con cái tốt như vậy?”

Lam Hân nhìn con gái, cong môi cười: “Chị gái, không phải em dạy chúng, đều là chúng tự biết, bình thường em bận rộn nhiều việc, đều là mẹ chăm sóc, đây cũng đều là công lao của bà.”

Mộ Thanh ở bên cạnh cười nói: “Lam Lam, mẹ dẫn ba đứa đi tàu điện ngầm một lần, sau đó giải thích một chút, mấy đứa liền tự đi được.”

Lục Tư Tư vừa thấy đứa nhỏ nhà mình, ra khỏi cửa chính là đồ ngốc, đừng nói là tự đi tàu điện ngầm, chỉ bảo nó chạy ra ngoài mua gói muốn, nó đã ngại phiền toái.

Mà Sở Phi Dương rõ ràng cũng không nghe mọi người nói chuyện, lúc ăn cơm di động cũng không rời tay.

Lục Tư Tư tức giận nói: “Sở Phi Dương, bảo con ăn cơm đàng hoàng, không nghịch điện thoại nữa .”

Sở Phi Dương bị mẹ mắng, lập tức đập đũa xuống bàn.

Mọi người vừa thấy, sắc mặt thay đổi.

Lục Hạo Thành nhíu mi, nhưng cũng không nói gì.

Lam Tử Tuấn , Lam Tử Kỳ, Lam Tử Nhiên, vẻ mặt như thường.

Theo lời Lam Tử Kỳ từng nói, mấy đứa trẻ như vậy, hiện tại nhìn thấy cũng không có gì ngạc nhiên.

Sở Phi Dương không vui nói: “Mẹ, làm gì vậy? Bình thường không phải con đều ăn cơm như vậy sao?”

Lục Tư Tư luôn cảm thấy cách giáo dục con cái của mình vốn đã rất nghiêm khắc, nhưng nhìn ba đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt, cô đột nhiên cảm thấy nỗ lực bao năm qua của mình không có tác dụng gì..

Ở cái xã hội này, chỉ có đọc sách, mới có thể bước vào tầng lớp tri thức thượng lưu, chỉ có đủ thực lực tư bản, mới có thể sống, cũng có tôn nghiêm mà sống, mới có thể gặp được một bản thân tốt hơn, cho nên cô mới muốn mang con về nước, trường học quý tộc trong nước, đội hình xa hoa, chắn động cả nước, bước ra từ đây , thấp nhất cũng có bằng thạc sĩ.

Đương nhiên, cũng có chút ăn chơi trác táng, là không tránh khỏi .

Nhưng đối với trẻ em, việc học tuy vất vả nhưng phải tự giác nghiêm túc.Nhưng với Sở Phi Dương mà nói, đừng nói là tự giác , cô chỉ cần nghiêm khắc một chút là nó sẽ khóc nhè.

Mộ Thanh ở một bên nói: “Phi Dương, ăn cơm thì phải lo ăn, muốn làm cái gì, cơm nước xong hằng làm.”

Mộ Thanh quan sát một chút, tính cách của Phi Dương đều là chiều thành quen .

“Không cần, bà ngoại, cha cháu bình thường cũng như vậy , vừa ăn cơm vừa nói chuyện rất náo nhiệt .”

Sở Phi Dương nói xong, liền cúi đầu xem di động.

Lam Hân nhìn thoáng qua Sở Phi Dương, cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái. Nhiều tính cách hay thói quen của cha mẹ sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con cái.

Con người sẽ không bởi vì gia đình giàu có, mà trở nên tốt đẹp, gia cảnh tốt chỉ mang đến chất lượng cuộc sống, nhưng nếu muốn làm chủ cuộc đời mình, chỉ có thể tự gia tăng vốn kiến thức, bởi kiến thức là vô hạn.

Một bữa cơm, mọi người đều ăn ngon.

Lục Tư Tư cùng Trầm Giai Kỳ giúp đỡ dọn dẹp bát đũa.

Dịch Thiên Kỳ ngồi xem báo, ngẫu nhiên cùng Lục Hạo Thành nói chuyện phiếm.

Sở Phi Dương vẫn như cũ cho phép mình ngồi chơi game.

Lam Tử Tuần ngòi trong chốc lát, cảm giác nhàm chán, liền tự trở về phòng, mà Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Kỳ đang nghịch vẽ.

Lam Tử Kỳ chuẩn bị tham gia cuộc thi vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên toàn quốc.

Lục Tư Tư cũng ngồi một bên, nhìn Lam Tử Nhiên nói: “Cháu là Nhiên Nhiên.”

Lam Tử Nhiên ngắng đầu lên, nhìn Lục Tư Tư nói: “Bác, là cháu .”

Lục Tư Tư híp mắt nhìn cậu: “Sao cứ cảm thấy cháu quen thuộc vậy nhỉ? Trước kia có phải đã từng gặp cháu không.”

Lam Tử Nhiên: “2 2”

Cậu không nhớ rõ, chính mình đã gặp qua bác nha?

Lục Hạo Thành lên tiếng “Chị gái, Nhiên Nhiên hiện tại là ngôi sao nhí, trên TV cũng có rất nhiều quảng cáo của thằng bé.”

“Oal Bác đã đọc quảng cáo dịch vụ công cộng dành cho thanh thiếu niên trước khi trở về Trung Quốc, đã nghĩ đứa trẻ đó rất đáng yêu. Đứa trẻ đó là cháu?” Cô lúc ấy nhớ rõ nụ cười như sao trên trời của cậu bé , lúc ấy cũng nhịn không được mà mỉm cười, trong lòng còn hâm mộ đây là con cái nhà ai mà đẹp như vậy.

Lam Tử Nhiên nói: “Đoạn quảng cáo đó dường như đã được quay từ nửa năm trước.”

Lục Tư Tư có chút phát điên, cùng lứa tuổi, sao khác biệt lại lớn như vậy?

Dịch Thiên Kỳ đang xem báo, bỗng nhiên nghe được Lục Tư Tư kích động hét lên, nhịn không được ngắng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Lục Hạo Thành: “Chị, làm sao vậy?”

“Làm sao?” Lục Tư Tư chỉ chỉ con trai mình, sau đó lại chỉ chỉ Lam Tử Nhiên nói: “A Thành, cùng lứa tuổi, vì sao chị cảm giác Phi Dương như đứa ngốc vậy.”

Lục Hạo Thành”? 2”

Có người nói con mình như vậy sao?

Mỗi người đều có ước mơ, có người mơ mộng xa vời, có người hài lòng với hiện tại.

Lam Tử Kỳ cùng Lam Tử Nhiên cũng ngừng lại, ánh mắt cùng nhìn Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương nghe được hai từ đứa ngốc mà mẹ nói, vốn đã không vui vẻ , khi nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Lam Tử Kỳ, lòng lại càng buồn bực.

” Cậu ném điện thoại đi, nhắm mắt lại, miệng mở lớn, nhìn không rõ nét mắt, oa oa khóc lớn lên.

Lam Tử Kỳ nhịn không được than thở : “Khóc cũng khó coi như vậy, mình khóc đẹp hơn biết bao nhiêu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.