Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 439: Chap-464




Chương 464: Quan hệ hiện giờ của các con khó xử quá

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Lục Hạo Thành nghe vậy liền bối rối.

Anh nói: "Mẹ, chuyện về Lam Lam, tình thế bắt buộc, con cũng là con của mấy đứa nhỏ, cả nhà ta cũng nên ở cùng với nhau mới phải."

Mộ Thanh khẽ gật đầu, hỏi: "Hạo Thành, con định bao giờ thủ nhận mọi chuyện với Lam Lam?"

Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, theo kế hoạch dự định ban đầu, anh định nói cho Lam Lam biết thân phận thật sự của cô, sau đó mới kể cho cô biết chuyện anh là bố ruột của các con cô.

Lục Hạo Thành nghiêm mặt nhìn mẹ, trầm giọng nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ Tiểu Ức nhà bác Cổ không? Đó chính là Lam Lam." “Cái gì?” Mộ Thanh ngạc nhiên, sững người, nhìn chằm chăm con trai, không dám tin vào điều này. “Hạo Thành, ý của con là Lam Lam chính là cô bé Tiểu Ức mà năm đó chạy theo con ra ngoài rồi mất tích ư?” Mộ Thanh vẫn không dám tin rằng Lam Lam chính là Cổ Ức Lam.

Đến giờ bà vẫn còn nhớ đó là một cô bé hồn nhiên, đáng yêu.

Lục Hạo Thành gật gật đầu, trên gương mặt tuấn tú của anh lộ rõ vẻ buồn bã, đau khổ, nói: "Mẹ à, Lam Lam vừa quay về Giang Thị, con đã nhận ra luôn rồi, nhưng con vẫn chưa dám nói sự thật với bất kỳ ai. Con sợ Tân Ninh Trăn sẽ lặp lại chuyện năm đó, bắt mẹ phải bỏ đi, và cướp mất Lam Lam của con, hơn mười năm qua, con sông cũng chỉ vì muốn tìm mẹ và Lam Lam." "Nhưng đến giờ, khi tìm được mẹ và Lam Lam rồi, con vẫn không yên tâm, chuyện hôm nay rõ ràng là do Cổ

An An ngâm ngâm bày ra."

Mộc Thanh nghe đến đây, tức giận nói: "Mẹ thật sự không thể nổi, tại sao Mộng Nghĩ lại nhận nuôi Cổ An An cơ chứ." "Không lẽ là vì lời nói đùa về hẹn ước thông gian giữa hai gia đình sao? Hồi nhỏ, Lam Lam rất đáng yêu, nhà ta với nhà họ lại là hàng xóm, phụ huynh hai nhà nói chuyện với nhau cũng hay đùa là đợi Lam Lam lớn thì sẽ gả cho con." "Chắc vậy nên sau khi Lam Lam mất tích, Lâm Mộng Nghi sợ mất đi mối hẹn ước này nên mới nhận nuôi Cổ An An chăng?" Đều là chỗ thân tình, quen biết lâu năm nên Mộ Thành cũng hiểu khá rõ về con người Lâm Mộng Nghi.

Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, mím môi, nói: "Mẹ, con không biết chuyện đó nhưng tình hình hiện tại phức tạp hơn nhiều rồi." “Hạo Thành.”, Mộ Thanh nghiêm giọng lên, dõng dạc nói: “Suốt mấy năm nay, Lam Lam đã phải chịu khổ nhiều rồi, mãi mới được sống một cuộc sống hạnh phúc vậy mà giờ lại phải chịu khó tiếp sao?"

Ngày nào Lam Lam cũng cố gắng, nỗ lực làm việc, phần đầu vươn lên, trở thành một người hạnh phúc, lạc quan, yêu đời. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Cô sống có tình có nghĩa, biết tự mình nỗ lực, cố gắng nhưng lại không biết đón nhận những điều tươi đẹp từ cuộc sống.

Ngoài tình cảm dành cho gia đình, cô gần như khép mình lại với mọi người xung quanh.

Cô không muốn đón nhận tình yêu, vậy nên đối diện với tình cảm chân thành của Nhạc Cẩn Hy, cô chọn cách trốn tránh, làm lơ.

Cô thật sự không thể chịu đựng thêm bất kì tên thương nào nữa.

Mộ Thanh thầm nghĩ, nước mắt lăn dài trên má.

Lam Lam của bà, sao lại sống khổ thế chứ?

Nhà họ Khương đã chà đạp, ruồng rẫy cô, Lục Hạo Thành làm tổn thương cô, và mẹ ruột dành cho cô "đón chí mạng".

Cô vừa mất tích, mẹ cô đã nhận nuôi một người khác, thay thế vị trí của cô. "Lam Lam..." Mộ Thanh cảm thấy toàn thân đau nhói.

Bà lùi lại vài bước, người khuỵu xuống. “Mẹ.” Lục Hạo Thành thương xót đỡ bà.

Mộ Thanh hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm anh, nói: "Hạo Thành, nếu chuyện ngày hôm nay đúng là do Cổ An An cố tình bày ra thì cô la quả thật là một người nham hiểm, lòng dạ hiểm ác, bây giờ cô ta lại còn câu kết với Tần Ninh Trần nữa, Lam Lam chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, bất trắc.

Lục Hạo Thành gật đầu, tức giận nói "Mẹ à, đó chính là lý do tại sao con vẫn chưa nói sự thật, nhưng con thật không ngờ là bắc gải nhà họ Cô lại có thành kiến với Lam Lam đến như vậy?"

Mộ Thanh cười khẩy nói: "Chắc chắn rồi, bà ấy lúc nào cũng coi con là con rể, Cổ An An thì cứ đòi lấy bằng được Lục Hạo Khải, chuyện này theo mẹ nghĩ thì trong mặt Lâm Mộng Nghi lợi ích vẫn là trên hết."

Mộ Thanh nhíu mày, trong lòng đau nhói.

Bây giờ Cô An An chắc chắn sẽ dùng chuyện đứa bé để làm khó dễ Lam Lam, cộng đồng mạng cũng thi nhau đồn ầm lên rồi.

Lục Hạo Thành nói: "Mẹ à, mẹ không phải lo chuyện này đầu, Mộc Hoành đã điều tra giúp con hết rồi." “Ừm!” Mộ Thanh khẽ gật đầu.

Bà vội lôi điện thoại ra, quay số và vội vàng gọi cho Tiểu Tuấn.

Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng. “Bà nội.” Tiểu Tuấn khẽ gọi.

Mộ Thanh nở một nụ cười trìu mến, ôn tồn nói: "Tiểu Tuần, con đi nhà sách về rồi sao?" "Bà ơi, chúng con vẫn đang trên tàu điện ngầm." "Tiểu Tuấn, vậy con về nhà trước nhé, Kỳ Kỳ gặp chút chuyện nên khoảng 6 giờ hơn bà sẽ về nhà nấu cơm cho con, con cứ về nghỉ ngơi đi, đợi bà về rồi bà cháu mình cùng đến bệnh viện nhé." Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Bên kia đầu dây, Tiểu Tuấn ủ rũ, hỏi: "Bà ơi, Kỳ Kỳ có bị thương có nặng lắm không?" "Ừm, Kỳ Kỳ phải nằm viện vài hôm, bà sợ con về không thấy ai ở nhà lo lắng nên gọi điện báo cho con, con về nhà đợi bà nhé." “Vâng ạ” Lam Tử Tuấn ngoan ngoãn gật đầu nói.

Mộ Thanh cúp điện thoại, mỉm cười nhẹ nhõm. "Thằng nhóc Tiểu Tuấn này lúc nào cũng ngoan ngoãn, biết nghe lời."

Nói xong, bà nhìn con trai, nói: "Hạo Thành, mặc dù con gây ra nghiệt này, nhưng cũng may là con có phúc, các con của con đều rất thông minh, kể từ ngày đầu ba đứa nó chào đời, mẹ đã ở cạnh chúng đến giờ " "Ba anh em từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, vâng lời, biết yêu thương bà và mẹ, còn con ấy, phải chú tâm đến chuyện của Lam Lam vào."

Lục Hạo Thành gật đầu đáp: "Mẹ à, con vẫn đang gắng hết sức đây, nhưng đề nghị ban sáng của con..."

Mộ Thanh biết ý của anh, bà chợt nhớ đến Dịch Thiên Kỳ, bà lo lắng nói: "Hạo Thành, mẹ tái hôn rồi, biết con muốn ở cùng với mẹ, mẹ rất vui, nhưng cần được sự chấp thuận của Lam Lam." "Quan hệ hiện giờ của các con khá khó xử, Cẩn Hy lại hay đến nhà chơi cũng bởi vì mẹ coi thắng bé như người thân trong nhà vậy." "Cọn là con trai ruột của mẹ, mẹ đưa con về nhà ở cùng chẳng có gì sai cả, nhưng giờ chỉ còn mỗi phòng trống cạnh phòng Lam Hân thôi." "Từ nhỏ con đã thích sự yên tĩnh, mẹ sợ là đến nhà mẹ ở con sẽ không chịu được ôn ào, đông đúc?"

Lục Hạo Thành đột nhiên gật đầu, cười thầm, nói: "Mẹ, như thế chẳng phải là cơ hội tốt hay sao? Người ta nói: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mẹ muốn con quan tâm Lam Hân nhiều hơn thì chỉ có cách cho hai chúng con được gần nhau hơn thì tình cảm giữa con và Lam Hân mới có tiến triển tốt được chứ

Mộ Thanh lại nói: "Hạo Thành à, còn chuyện mẹ tái hôn..."

Lục Hạo Thành cười nói: "Mẹ à, mẹ chịu khổ suốt bao năm vậy rồi, mãi mới gặp được người tốt như giám đốc

Dịch, ông ấy lại là người đàn ông có tiếng trong giới kinh doanh, con hà cớ gì lại phản đối chuyện này chứ, chỉ cần mẹ hạnh phúc là con cảm thấy hạnh phúc rồi."

Mộ Thanh nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm muôn phần, trước đó bà vẫn luôn sợ Hạo Thành sẽ trách bà vì chuyện đó. Vả lại, Thiên Kỳ cũng đã đợi bà lâu như vậy, quãng đời còn lại của hai người cũng chỉ còn 20-30 năm ngắn ngủ. Quãng thời gian còn lại của đời này, bà không muốn phụ lòng của ông ấy thêm bất kì lần nào nữa.

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.