Chương 135
Một cơn mưa bất chợt trong tích tắc như xua đi cái nóng nực tẻ nhạt của mùa hè, cái mát mẻ của chớm thu vừa ập đến căn biệt thự sang trọng và ấm áp. Chiến Hàn Quân lặng lẽ đứng trước cửa sổ, ngước nhìn bầu trời trong xanh sau cơn mưa.
Trái tim là một sự yên tĩnh chưa từng có.
Những lời nói thiết tha của ông nội vang lên bên tai: “Vì kiếp này ông không thể chọn được người phụ nữ mình thích lấy làm vợ, và vì kiếp này ông đã chọn sống vì con, vậy thử hỏi trên đời này là ai thích hợp làm mẹ của Thanh Tùng và Quốc Việt hơn Lạc Thanh Du đây? Chiến Hàn Quân lấy điện thoại di động ra gọi cho Quan Minh Vũ.
“Chủ tịch!” Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói run rẩy sợ hãi của Quan Minh Vũ truyền đến.
Chiến Hàn Quân bất giác nhíu mày, một câu hỏi trước đây chưa từng nghĩ tới, giờ phút này trong đầu anh rối rắm đủ kiểu: mọi người xung quanh đều sợ anh, thầm cho anh là “bạo chúa” và “Ác quỷ”, nhưng tại sao một cô gái nhỏ như Lạc Thanh Du lại khiến anh tức giận như vậy? “Quan Minh Vũ, đi điều tra một người Chiến Hàn Quân dường như do dự hồi lâu mới hạ quyết tâm.
“Chủ tịch, xin hãy nói” “Tôi muốn biết thông tin về người chồng hiện tại của Lạc Thanh Du” Sau khi Chiến Hàn Quân nói xong, trên micro có một khoảng lặng dài.
Quan Minh Vũ giật mình trừng lớn hai mắt, anh ta là người hiểu rõ chủ tịch của mình nhất, trước nay luôn tránh né Lạc Thanh Du, sao có thể chủ động điều tra chuyện của chồng cô? “Vâng, thưa chủ tịch” Quan Minh Vũ đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Chiến Hàn Quân cảm thấy hơi lo lẳng không hiểu vì sao.
Không bao lâu, bản nhạc chuông réo rất đột nhiên vang lên, Chiến Hàn Quân không chút do dự, gần như lướt nhanh màn hình điện thoại.
Cuộc gọi đến từ Lạc Thanh Tùng, Chiến Hàn Quân ngay lập tức nhấn nút kết nối.
Chỉ là khi bắt đầu nghe máy, anh chợt nhận ra mình không biết bắt đầu từ đâu.
Anh có chút hối hận, sau này nên trả lời điện thoại trẽ một chút, để trong đầu có thể sắp xếp ngôn ngữ phù hợp nhất.
Nhưng rõ ràng là anh đã lo lắng quá nhiều.
Giọng nói của Lạc Thanh Tùng ngọt ngào cất lên: “Bố ơi!” Giọng nói mang theo sự vui vẻ hoạt bát của cậu bé như trước.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Chiến Hàn Quân nở một nụ cười.
Anh gật đầu cảm động. Khi anh đang do dự không biết có nên nghiêm túc nhìn nhận lại lỗi lâm của mình với Lạc Thanh Tùng hay không, Lạc Thanh Tùng đã chủ động nói: “Bố, con xin lỗi, con không nên rời đi mà không nói lời từ biệt tối hôm qua. Con đã khiến mọi người lo lắng cho con” Giọng nói non nớt đáng thương vang lên, nghe rất chân thành.
Chiến Hàn Quân nói: “Đó không phải lỗi của con. Là bố không nói gì mà đã phạt con, sau này bố sẽ rút kinh nghiệm!” Lạc Thanh Tùng thì thào nói: “Nhưng vì con đã làm hỏng nhiều đồ quý giá như vậy, là con đã sai rồi. Mẹ nói răng con chạy trốn khỏi nhà sau khi phạm sai lầm là một hành vi hèn nhát” Chạy trốn? Lạc Thanh Du thực sự đã sử dụng những từ như vậy? Chiến Hàn Quân rất ngạc nhiên, anh không để ý trong mắt anh có ý cười nhẹ.
Vậy thì Thanh Tùng muốn sửa sai như thế nào?” Giọng điệu của anh trở nên dịu dàng lạ thường, vẫn chứa đựng lòng tốt của một người bố.
Lạc Thanh Tùng kêu lớn một tiếng: “Con sẽ xin lỗi anh Quốc Việt” Chiến Hàn Quân lên lầu đưa điện thoại di động cho Chiến Quốc Việt, thấy Lạc Thanh Tùng gọi, Chiến Quốc Việt đột nhiên lộ ra một nụ cười trên vẻ mặt lãnh đạm.
Sau đó Quốc Việt cầm điện thoại chạy về phòng một cách bí hiểm. Chiến Hàn Quân nghe thấy giọng nói của Chiến Quốc Việt: “Thanh Tùng!”