Chương 101
Chiến Hàn Quân nhắn cho Lạc Thanh Du một tin, hẹn gặp mặt cô ở quán cà phê.
Lạc Thanh Du nhìn tin nhắn đầy sự hung hăng vênh váo kia: “Chúng ta cần phải nói chuyện về quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng, nếu không, tôi chỉ có thể đổi cách khác.”
Lạc Thanh Du nặng nề thở dài, cô có thể làm bộ như không nhìn thấy tin nhắn này không? ©ó thể là vì cả buổi không thấy Lạc Thanh Du nhắn lại, Chiến Hàn Quân liền gọi điện thoại tới.
Lạc Thanh Du do dự một lúc lâu mới miễn cưỡng ấn nghe.
Giọng nói lạnh lẽo của Chiến Hàn Quân truyền đến: “Lạc Thanh Du, tại sao không trả lời tin nhắn? Trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề đâu.
Lạc Thanh Du tức giận ngập ngừng nói: “Tôi không trốn tránh. Tôi chỉ không biết nên trả lời tin nhắn của anh thế nào thôi.”
Chiến Hàn Quân giật mình, nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Anh hừ lạnh nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế?” Lạc Thanh Du sợ hãi run lên, lời này của anh rõ ràng là trách cô sáu năm trước không để ý đến Ý kiến của anh, tính toán chuyện của anh.
Sắc mặt Lạc Thanh Du rất khó coi, cũng rất khó chịu. May là anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cô cũng thoải mái hơn đôi chút: “Được, mười giờ, không gặp không về.”
Cuối cùng cô cũng không để ý nhiều nữa.
Chiến Hàn Quân quả quyết cúp điện thoại Lạc Thanh Du lại vô lực ngã ngồi xuống đất Chiến Hàn Quân xem thường cô, là bởi vì anh không yêu cô. Nhưng mà cô yêu anh, giống như.
con thiêu thân lao đầu vào đống lửa, dù bị đốt đến mức cả người đầy thương tích cũng không chùn bước.
Hối hận ư? Lạc Thanh Du không biết. Cô chỉ biết là, cô có dũng khí phạm sai lâm, thì cũng nên có dũng khí gánh chịu hậu quả.
Cô lấy lại tỉnh thần, tự sửa soạn lại bản thân, che giấu sự mệt mỏi tiều tụy của mình, trang điểm nhẹ đế trông minh có tinh thần hơn một chút.
Rời khỏi nhà trọ, Chiến Anh Nguyệt đã tới Phong Vân, dẫn Thanh Tùng và Thanh An ra ngoài chơi. Anh Nguyệt nhiệt tình giúp cô trông tụi nhỏ như vậy cũng khiến cô đỡ phải lo lắng nhiều.
Lúc Lạc Thanh Du tới quán cà phê thì Chiến Hàn Quân đã đến được một lúc.
Lạc Thanh Du đi tới bên cạnh Chiến Hàn Quân, sắc mặt anh vô cùng khó coi, nhìn cô chắm chắm, ánh mắt như những thanh phi đao sắc bén.
“Xin lỗi, tôi đến muộn” Lạc Thanh Du sợ hãi nói. Lúc cô kéo chiếc ghế bên cạnh anh ngồi xuống thì phát hiện đôi mày ưng kia nhíu chặt, rõ ràng rất không hài lòng với hành động của cô.
Lạc Thanh Du trả lại chiếc ghế về chỗ cũ, kéo chiếc ghế cách xa anh nhất ở phía đối diện ngồi xuống.
Sắc mặt Chiến Hàn Quân lúc này với hơi giãn ra, coi như cô biết điều Trong lòng Lạc Thanh Du không thoải mái lắm, không biết tên này bị làm sao nữa.
“Lạc Thanh Du, tôi không có nhiều thời gian rảnh, chúng ta nói ngắn gọn nhé!” “Vẽ quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng, tôi nhất: định sẽ giành được. Nếu cô phối hợp, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, cũng đủ để hai mẹ con cô cơm áo không lo cả đời. Đương nhiên nếu cô.
không phối hợp, chúng ta chỉ có thể ra tòa. Có điều nếu dùng cách thứ hai thì tôi nghĩ là cô không có đủ sức mạnh để chống lại tôi đâu.” Anh như một vị vua cao cao tại tượng, khinh thường một con kiến như Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du là con kiến, cũng là một con kiến có ước mơ. Là cỏ dại, cũng là cỏ dại muốn lửa cháy lan ra đồng. Tính cách của cô có sự kiến cường không chịu thua của Nghiêm Linh Trang, cũng có sự nhu nhược của Lạc Thanh Du. Nhưng hai tính cách mâu thuẫn này lại vừa hay khiến cô trở thành người có nhiều bộ mặt.
Ít nhất là Chiến Hàn Quân sẽ không bao giờ đoán được tính tình trong giây phút tiếp theo của cô là gì.
Lạc Thanh Du bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt không còn chút hèn yếu nào mà thay vào đó là tức giận phẫn nộ: “Anh Quân đang lấy mạnh hiếp yếu đấy à?”
Chiến Hàn Quân nhướng mày, vô cùng kiêu ngạo: “Thì làm sao?”
Anh ngồi trong chiếc ghế bành màu đen, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng như có như không thoáng gõ lên mặt bàn, dáng vẻ vừa tự phụ vừa lười biếng khiến anh trông có vẻ tự tin, quyến rũ.
Anh thản nhiên thừa nhận như vậy khiến Lạc Thanh Du có chút không nằm bắt được, chỉ có thể mạnh miệng nói.
“Anh cũng nói anh bề bộn nhiều việc, nhưng mà con cái càng lớn càng cần bố mẹ làm bạn.
Anh cướp đi quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng, nhưng anh có thời gian làm bạn với thằng bé không?” Chiến Hàn Quân dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Thanh Du, không ngờ cô có thể nghĩ đến chuyện này.
“Tôi thừa nhận tôi không có thời gian làm bạn với con, nhưng tôi có thể mời thầy giáo ưu tú nhất thế giới về làm bạn với con, cho chúng tài nguyên tốt nhất. Còn cô, ngoài việc để các con ở trong một căn nhà nhỏ bé, ăn mì tôm hại sức khỏe ra thì cô còn có thể cho chúng cái gì?” Chiến Hàn Quân đáp trả.
Lạc Thanh Du không phục cãi lại: “Tôi không cho con ăn mì tôm, bọn tôi ăn mì thịt heo băm.”
*Có khác gì à?” Chiến Hàn Quân cười nhạo: “Lạc Thanh Du, ăn mì thịt heo băm sẽ ảnh hưởng đến phát triển chiều cao. Cô muốn sau này các con đều lùn tịt như cô chắc?”
Lạc Thanh Du suýt chút nữa bị sặc nước bọt, mặc dù vóc người cô nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng cũng cao 1m60. Sao anh ta dám nói cô lùn tịt? Lạc Thanh Du không cam lòng yếu thế nói: “Thế Quốc Việt ngày ngày ăn sơn hào hải vị à? Sao không thấy nó cao hơn Thanh Tùng?”
Nhất thời, Chiến Hàn Quân im lặng.
Một lúc sau, Chiến Hàn Quân mới giễu cợt nói: “Còn không phải vì gen tệ hại của cô à?”
Đây là công kích trần trụi, Lạc Thanh Du mất mặt vô cùng tức giận Chiến Hàn Quân cũng vừa ý thức được mình làm chuyện ngu xuẩn.
Mặc dù anh không có cảm xúc gì với người phụ nữ này, nhưng cô vẫn là mẹ của mấy trẻ. Sỉ nhục cô chẳng phải là sỉ nhục luôn con trai sao?
Theo anh thấy, Quốc Việt và Thanh Tùng là hai cục cưng đáng yêu nhất thế giới, khác biệt hoàn toàn với cô Lạc Thanh Du tầm thường này.