Mộ Yến Lê vẫn đang suy nghĩ xem Lâm Hà Vinh đang mắng ai, thì cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc: “Lâm Hà Vinh, anh bị điên à! Anh dựa vào cái gì mà đụng vào người của tôi?”
Mô Yến Lệ và Dung Tư Thành nhìn nhau và đi về phía họ, đám đông đang vây quanh họ, hai người không thể nhìn thấy gì cả.
Nhưng Dung Tư Thành có khí thế mạnh mẽ trời sinh, mặc dù không nói câu nào nhưng sớm đã có người nhìn thấu.
Vừa đi tới, mọi người đều rẽ ngang nhường đường.
Mộ Yến Lệ và Mộ Gia Hạo cũng nắm tay nhau, đi theo vào, nhìn thấy người phụ nữ ngồi dưới đất ôm mặt đang khóc như mưa, cô ta không phải ai khác mà chính là Trương Hà My.
Mộ Yến Lệ nhíu mày lại, đột nhiên hiểu vì sao Lâm Hà Vinh kích động như vậy, chính vì người phụ nữ này mà anh ta mới tách khỏi Thẩm Hoa Linh, cô ta cũng nhanh thật, nhanh như vậy đã tìm được nhà này, lại còn dám chạy tới nhà họ Dung, đây không phải làđang khiêu khích sao?
Lâm Hà Vinh đang nổi trận lôi đình: "Anh mới là người bị điên đây! Sao lại đưa một người phụ nữ đáng ghê tởm như vậy tới đây?"
Sau khi nói xong, anh ta ra lệnh cho một vệ sĩ “Ném người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!"
Lúc này Phan Văn Huy mới đỡ Trương Hà My đứng dậy, lạnh lùng quát: “Anh dám! Tôi xem ai dám đuổi người của tôi đi!"
Trương Hà My nằm ở trong vòng tay Phan Văn Huy, khuôn mặt vô cùng oan ức, nhưng cặp mắt kia vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hà Vinh, trong ánh mắt tràn đẩy sự kiêu ngạo, dường như đang nói: “Không có anh thì tôi còn có người khác, tôi muốn khoe trước mặt anh đấy, anh làm gì được tôi!"
Lâm Hà Vinh bước lên phía trước, đưa tay ra nắm lấy tay Trương Hà My, nhưng lại bị Phan Văn Huy đánh. “Anh muốn làm cái gì?"
Phan Văn Huy lao đến đánh Lâm Hà Vinh, thật ra anh ta đã sớm không vừa mắt, bây giờ còn tự tìm đến chỗ chết.
Lâm Hà Vinh hôm nay còn chưa uống rượu, đầu óc còn tỉnh táo, tuy rằng khả năng đánh nhau của anh không quá giỏi, nhưng cũng không đến mức để chongười ta xâu xé
Hai người họ lao vào đánh nhau.
Cho tới lúc có một giọng nói vang lên: “Dừng tay!" Lâm Hà Vinh và Phan Văn Huy nhìn về phía giong nói phát ra, thấy là Dung Tư Thành, lúc này mới dừng tay.
Dung Tư Thành đi lại phía hai người họ. "Hai người làm loạn cái gì? Không muốn tham gia thì cút hết đi!"
Lâm Hà Vinh không còn mặt mũi để trả lời.
Phan Văn Huy nói: "Dung Tư Thành, anh tới đúng lúc lắm, Lâm Hà Vinh vô duyên vô cớ đánh bạn gái của tôi, còn muốn cho người đuổi cô ấy ra ngoài, anh không thèm quan tâm sao?"
Lâm Hà Vinh tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Phan Văn Huy, là anh, là anh cố ý mang người phụ nữ ghê tởm này tới đây!"
Phan Văn Huy nói: “Tôi đưa tới thì sao, liên quan gì tới anh?"
Mộ Yến Lệ nhìn Trương Hà My, không kiềm chế được tức giận, nếu không phải bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Dung, có khả năng cô cũng sẽ hành động giống như Lâm Hà Vinh.
Nhưng lúc này, cô chỉ là nhìn về phía Phan VănHuy và nói: "Bạn gái cậu và Lâm Hà Vinh có thù oán, bởi vì cô ta luôn thèm muốn những người đàn ông khác, nên mới bị Lâm Hà Vinh đá một tuần trước, tiên thể tôi cũng nhắc nhờ cậu Phan, nhớ trông coi người phụ nữ này cần thận!”
Trương Hà My nhíu mày, nhìn về phía Mô Yến Lê và nói: "Cô không cần ngậm máu phun người, tôi thèm muốn ai chứ? Tôi thèm muốn người khác mà còn có thể ở bên cạnh Văn Huy sao?"
Mộ Yến Lê cười khẽ: “Không phải là do những người đàn ông mà cô thèm muốn đều không quan tâm đến cô, cho nên cô mới buộc phải lùi lại sao?"
Trương Hà My tức giận đến đỏ mặt: “Mộ Yến Lê, cô đừng nói lung tung!"
Phan Văn Huy cũng dần dần hiểu ra, anh ta quay qua quát Trương Hà My: “Cô đừng nói với tôi là lần trước người đưa cô tới vùng ngoại ô chính là Lâm Hà Vinh?"
Trương Hà My nhìn về phía Phan Văn Huy, vừa lo lắng vừa tỏ vẻ oan ức: “Văn Huy, anh đừng tin bọn họ nói, là do bọn họ bịa chuyện! Người tôi thích là anh!"
Ánh mắt Phan Văn Huy trở nên hung ác: "Tôi hỏi cô, có phải Lâm Hà Vinh đưa cô tới vùng ngoại ôkhông?"
Trương Hà My gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng tôi không làm gì có lỗi với anh cả." Mô Yến Lê lại tiếp tục cười nhạo: "Có đúng vậy không? Tôi có một đoạn ghi âm, nếu cô không sợ mất mặt, vậy tôi mở ra cho mọi người nghe một chút!"
Phan Văn Huy nhìn Trương Hà My, không thể nói đó là tức giận hay là cảm thấy sỉ nhục, người phụ nữ mà anh ta đang bảo vệ thực ra lại là một người phụ nữ mà Lâm Hà Vinh không cần.
Cảm giác này là như thế nào chứ?
Giống như bị tát vào miệng, một cơn đau nóng rát cập tới
Trương Hà My vội vàng giải thích: “Văn Huy, tôi và Lâm Hà Vinh chưa từng ở bên nhau! Anh ta thích người phụ nữ khác, tôi chỉ vô ý đắc tội với người phụ nữ mà anh ta thích, cho nên anh ta mới đưa tôi đến vùng ngoại ô, anh hãy tin tôi!”
Mọi người nghe lời giải thích của Trương Hà My, Dung Tư Thành đang im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: "Ném ra ngoài!"
Phan Văn Huy nghe vậy, nhíu mày, giống như chuyện bây giờ không chỉ đơn giản là chuyện Trương Hà My bị đuổi ra ngoài, mà liên quan đến thể diện củahai nhà họ Phan và họ Dung. Anh ta ôm lấy Trương Hà My: "Dung Tư Thành, anh có ý gì?”.
Dung Tư Thành nhìn chằm chằm vào anh ta: “Đừng nói nhiều! Cả cậu và cô ta cùng ra ngoài đi!”
Phan Văn Huy không thể tin được: "Anh không thấy gì sao? Là Lâm Hà Vinh gây chuyện với chúng tôi."
Dung Tư Thành cũng không định nói thêm gì nữa, vừa định quay đi, liền nghe được giọng của Phan Tổ Trinh: "Chuyện gì vậy? Đang làm loạn gì vậy?" “Cô ơi!
Phan Văn Huy có người để dựa vào, anh ta chạy tới: "Cô tới mà xem, Dung Tư Thành muốn đuổi bạn gái cháu đi!"