“Đưa đi!” Cảnh sát không thèm phí lời với cô ta.
“.“ Võ Ái Nhi.
Đào Anh Thy ngồi trên ghế sau, nhìn lướt qua cảnh tượng giữa Võ Ái Nhi và cảnh sát.
Người này tới không chỉ kịp lúc mà còn diễn rất thật. Không hổ là diễn viên có khác!
Xe đi qua rào ngăn, đi thẳng ra ngoại thành!
Đào Anh Thy dựa vào cửa xe, co người ở ghế Sau, nhìn từng cái cây ven đường lướt qua.
Cô trốn ra được rồi sao?
Đương nhiên là không?
Cô vẫn đang ở trong phạm vi thành phố, muốn trốn được ra ngoài phải mất hai ba tiếng nữa cơi Xe từ từ dừng ở bên đường, tài xế xuống xe.
Đào Anh Thy không hiểu, kéo cửa sổ nhìn ra ngoài, người đàn ông nọ đang đi tiểu bên đường.
Xe đã không phải chiếc xe trước đó nữa! Khi Võ Ái Nhi đang làm loạn, cô đã chui vào một chiếc xe đã qua kiểm tra trước đói Bên này không thấy đèn giao thông, chứng tỏ cũng không có camera.
Đào Anh Thy đẩy cửa xe, lặng lẽ đi xuống từ bên kia, đến đường đối diện thì chạy vào một con đường nhỏ, chạy vê chỗ xa!
Tài xế đi tiểu xong tiếp tục lái xe đi, vẫn không phát hiện đã có một người xuống xe!
Nhưng vừa khởi động máy thì vài chiếc xe đen đã ngăn đường của anh ta lại, anh ta hoảng hốt phanh xe! Trong lòng sợ hãi, nhìn mấy người đàn ông đang xuống xe, cả người đồ đen, như tới từ địa ngục vậy!
Cửa xe vang lên tiếng gõ, anh ta giật mình kéo cửa xe xuống, giơ một điếu thuốc ra: “Anh…
anh trai, có chuyện gì nói từ từ thôi…”
Vệ sĩ nhìn phía sau một cái, trống không! Hỏi: “Trên xe chỉ có mình anh?”
“Phải đó! Chỉ có tôi thôi! Tôi chuẩn bị về quê đây! Sao… sao thế?” người nọ nói.
“Ban nãy anh dừng xe làm gì?”
“Đi…đi tiểu”
Tư Hải Minh đi tới đường đối diện, nhìn màn đêm phía xa qua con đường nhỏ, chẳng có gì cả.
Trong ghi chép, cô ấy đã lên chiếc xe này, vừa hay xe này vừa dừng lại!
Tư Hải Minh nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng: “Bên đó là nơi nào?”
Vệ sĩ cầm điện thoại dò xem: “Men theo con đường này, thêm tám dặn nữa có một thị trấn nhỏ!”
Ánh mắt Tư Hải Minh sắc lạnh, quay người tát cho vệ sĩ kia một cái: “Lần này trời sáng mà vẫn không bắt được người thì tôi băm các người ra ngâm tương!”
“Vâng!”
Đào Anh Thy cũng không biết cô đã đi bao lâu, đi tới khi chân cô tê dại vẫn đi tiếp!
Cô không thạo đường, như đời cô vậy, mênh mang bất định!
Cô chọn con đường tương đối hoang vu, hết cách rồi, chỉ có nơi quạnh quế thế này mới không có cameral Có thể trốn được tới đây, cô thấy rất an toàn!
Đi đêm cũng không sợ! Tư Hải Minh đang sợ hơn bóng tối nhiều!
Trước kia, bà nội cô nói, bây giờ con là cô gái lớn rồi, không thể đi đêm một mình nữa!
Mà bây giờ, cô bị người ta ép phải làm thết Người yêu thương cô đã đi hết rồi!
Thứ cô muốn, cô cũng không có được…
Cô bị người ta ép buộc thành ra nhếch nhác thế này từ bao giờ?
Vành mắt Đào Anh Thy nóng lên, cô khịt mũi, ép mình dũng cảm lên!
Qua màn đêm sẽ là bình minh mà, mấy tiếng thôi, có gì đâu….
Đào Anh Thy đi hơn một tiếng, cuối cùng cũng tới thị trấn đó.
Lúc này, đêm tĩnh lặng, trên đường không có ai! Gió thổi qua, cả người cô lạnh buốt.
Trong thị trấn không có camera dày đặc như trong nội thành, Võ Ái Nhi bị bắt vào cục cảnh sát, vẫn đang ở trong phòng, tức giận gào thét!
“Này, thả tôi ra! Nghe thấy chưa? Tôi không uống rượu, không phải phạm nhân, sao lại bắt tôi?”