Cũng có người đem theo người khác đi, cô không quen mấy.
“Tôi nói này, đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng tới tồi, suýt thì tôi phải đi nhà cô đón cô đó!” Trương Thiên Di khoác tay một anh đẹp trai tóc đó đi tới, dặn dò người bên cạnh: “Đưa cô ấy một cốc Sâm panh”
“Cảm ơn!” Đào Anh Thy cầm lấy.
Trương Thiên Di nhìn sau lưng cô: “Cô đi một mình?”
“Đúng đó!”
“Không phải bảo là có thể đem người nhà sao?” Trương Thiên Di hỏi.
Đào Anh Thy biết cô ta muốn nói tới ai: Anh ấy không rảnh”
Trương Thiên Di không thất vọng: “Thực ra tôi chỉ khách sáo chút thôi, tôi không muốn lúc đó phát sợ đâu!”
Đào Anh Thy lại không nghi ngờ, chỉ cần Tư Hải Minh ra mặt thôi, những người khác cũng sẽ luống cuống!
Trước kia, khi cô nhìn thấy Tư Hải Minh cũng căng thẳng các kiểu như thế.
Còn bây giờ thì.. vẫn thấy gò bó. Hết cách rồi, khí thế người đàn ông này lớn quá, cảm.
giác tồn tại khiến người ta không phớt lờ được!
Nhưng cô không biết Tư Hải Minh có rảnh không, dù sao cô không nhắc chuyện này với anh ta.
Sao cô có thể để Tư Hải Minh đi tham gia party cùng mình chứ “Đào Anh Thy, đúng là trùng hợp!”
Đào Anh Thy ngoảnh mặt, nhìn thấy người nọ thì ngẩn ra, không phải vì Tân Diễm My, mà là do Tư Viễn Hằng đứng cạnh cô ta.
Trời ơi, sao lại gặp phải rồi?
Cách lần trước một tuần rồi, vết thương của anh ấy khỏi rồi?
Thương tích như thế, trong một tuần không thể khỏi hoàn toàn được.
Nhưng lần này đã không đến lượt cô để ý rồi, đã nói là không có liên hệ gì nữa rồi.
“Đúng đó” Đào Anh Thy trả lời.
Tân Diễm My đánh giá cô: “Đây là trùng hợp thật, hay là trùng hợp giả, tôi lại không biết đấy? Đào Anh Thy, có khi nào cô cố ý tới thế không?”
Không khí bỗng chốc trở nên đầy thù địch.
Trương Thiên Di không biết chuyện giữa hai người là thế nào, trước kia Tân Diễm My không phải vẫn đưa đồ ăn cho Đào Anh Thy suốt sao?
“Chị Diễm My, tôi nghĩ chắc chị hiểu lầm rồi” Đào Anh Thy thản nhiên giải thích.
“Hiểu lâm? Đào Anh Thy, lần trùng hợp.
nhiều quá, thì thành không trùng hợp nữa đó, đừng tưởng mình vô tội thì thành vô tội thật”
Trương Thiên Di vội giải thích: “Đúng là hiểu lầm, hiểu lâm! Tôi chỉ muốn mời mọi người thôi mà! Nếu như có chuyện gì thì là tôi chủ mưu hả?”
Kể cả nói thế, säc mặt Tân Diễm My vẫn không ổn hơn, càng nhìn Đào Anh Thy càng thấy khó chịu.
Đào Anh Thy vẫn thản nhiên nói: “Chị Diễm My, tôi không biết chị sao lại nói thế, thực tế là tôi chẳng làm gì cả, vả lại trước kia cũng không phải sán vào, người c hình như phải là Tư Viễn Hằng mới đúng. Chị có thể nói với anh ấy, chứ không phải Tân Diễm My không dám tin lời cô nói!
Cô ta muốn đổ oan cho Tư Viễn Hằng sao? Tư Viễn Hằng đã cho cô ta nhiều thế, bản thân bị thương, vết thương đó không phải do cô ta sao? Cô ta thì đang nói gì kia? Chưa thấy loại người lòng lang dạ sói thế bao giờ?
“Tôi không làm phiền nữa” Đào Anh Thy hơi gật đầu, đi qua Tân Diễm My.
Tư Viễn Hãng đứng bên cạnh như bị mất giọng vậy, từ đầu tới cuối không nói câu nào.
Dường như thực sự muốn cách xa Đào Anh Thy, như người xa lạ.
“Anh nghe thấy, nhìn thấy chưa? Đào Anh Thy vô tình với anh biết bao! Bây giờ thì anh hiểu chưa?” Tân Diễm My hỏi.
Tư Viễn Hãng vẫn im lặng, ánh mắt nhìn vào hồ bơi, dưới ánh đèn, bóng người hồn loạn như đang nhảy múa điên cuồng…
Không khí buổi tiệc không hề bị ảnh hưởng bởi cô và Tân Diễm My, Tư Viễn Hãng Trương Thiên Di nói xin lỗi với cô.
Không phải thế, cũng không liên quan tới Cô ta.
Ly rượu trên tay Đào Anh Thy đã uống hết, cô đặt ly trên bàn rồi đi về phía trước.