Anh xuống giường, cầm một bộ đồ ngủ rời khỏi phòng Đào Anh Thy ngẩn ra trên giường, đến nước mắt cũng quên rơi Tư Hải Minh nói gì cơ? Để sáu đứa bé ra nước ngoài? Tách cô và các con ra? Không được, không được đâu…
Tiếng đóng cửa khiến cô hoảng loạn bò dậy, không để ý tới cổ áo bị xé rách của mình mà chạy ra ngoài.
“Tư Hải Minh!”
Đào Anh Thy ngăn trước mặt Tư Hải Minh: “Anh định đi làm gì?”
‘Đương nhiên là tìm một ngôi trường tốt cho chúng. Yên tâm, con của tôi, tôi sẽ không làm hại chúng”
“Sao anh lại độc ác thế? Chúng còn bé mà? Anh muốn vứt chúng ra nước ngoài sao?”
Đào Anh Thy run rẩy: “Chỉ vì để ép tôi? Có người ba nào như anh không?”
“Bây giờ em mới biết tôi độc ác sao? Tôi tưởng em biết từ lâu rồi” Tư Hải Minh thản nhiên nhìn cô khóc, tay ở hai bên hông nắm thành năm đấm.
“Chuyện của Tư Viễn Hằng, tôi xin lỗi… tôi không nên giấu anh, nhưng tôi đã giải thích rồi, mọi thứ kết thúc rồi! Anh đừng tức giận nữa được không?” Đào Anh Thy đi lên trên, năm lấy cánh tay Tư Hải Minh, thấp hèn vô cùng mà quỳ xuống xin anh ta!
Ném sáu đứa bé sang nước ngoài, không có cha mẹ, cô không dám nghĩ tới, thế mà anh lại nói một cách thản nhiên thế!
Tư Hải Minh nhấc tay lên, mu bàn tay lướt qua khuôn mặt ướt nước mắt của cô, giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng lại ép cô vào đường cùng: “Câu trả lời của em”
Đào Anh Thy kiệt sức khóc lóc, nước mắt lại lăn dà đồng ý với anh, ở bên cạnh anh, không phản kháng, không từ chối anh… đừng đưa bọn trẻ đi..”
“Hôn tôi” Tư Hải Minh nhìn đôi môi cô, giọng nói trầm thấp.
Đào Anh Thy nghe lời hôn lên môi anh, nước mắt cô vương lên mặt Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh bế cô về phòng.
Đi thẳng vào phòng tắm, cởi quần áo cho Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy đứng ở đó không động đậy gì, cứ để Tư Hải Minh cởi quần áo mình, để anh kéo mình vào bồn tắm, thậm chí tắm cho mình.
Cô tưởng rằng vào nhà tảm, Tư Hải Minh sẽ không nhịn được.
Nhưng mãi tới lúc sấy tóc, bị Tư Hải Minh bế lên giường, tắt đèn đi ngủ, Tư Hải Minh vẫn không động vào cô.
Trong đêm đen, Đào Anh Thy mở mắt, mặt áp vào ngực Tư Hải Minh, tiếng tim đập mạnh mẽ khiến cô bần thần.
Tại sao Tư Hải Minh lại không chạm vào mình.
Đó không phải điều anh ta luôn muốn sao?
Bây giờ có cơ hội rồi, lại không làm nữa?
Đào Anh Thy chỉ có thể nghĩ rằng, bản thân khóc lóc khiến anh thấy phiền, hết hứng!
Thực ra, cô có thể trốn nổi kiếp nạn này sao?
Cô đã đồng ý ở bên cạnh anh, không từ chối, không phản kháng, mọi thứ cũng chỉ là sớm muộn thôi.
Đào Anh Thy không màng mọi thứ muốn rời khỏi anh, nhưng cuối cùng vẫn quay lại chỗ cũ Nói đúng ra thì dù cô cố gắng tới đâu, chỉ cần anh không buông tay thì cô vẫn chỉ có thể ở bên cạnh anh ta, tới khi anh ta chán ghét mình…
Đào Anh Thy không hiểu, người bản thân thích đáng lẽ phải dịu dàng chứ…
Trong nhà họ Tư, Liêu Ninh trốn trong nhà vệ sinh nghe điện thoại.
“Đào Hải Trạch, ông có thể đừng gọi tôi lúc tối được không? Tư Lệnh Sơn ở nhà!”
“Bà không thấy như thế rất kích thích sao?” Đào Hải Trạch hỏi.
Liêu Ninh đương nhiên không cảm thấy sự kích thích mà Đào Hải Trạch nói tới, mà là uy hiếp!
Nếu như không giúp ông ta làm lại từ đầu sớm, thì ông ta sẽ cứ gọi vào lúc tối thế này!
“Ông vội cái gì? Mới qua đây được mấy hôm?” Liêu Ninh thấp giọng, kiên nhẫn nói “Đương nhiên là tôi vội rồi. Bà tìm Đào Anh.
Thy chưa, nó nói thế nào?” Đào Hải Trạch hỏi.