Người khác sẽ ghen tị với tôi..
Nói như vậy không biết trong lòng Tư Hải Minh sẽ nghĩ như thế nào…
*Em cho rằng người khác không biết hả?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy nghĩ thầm, biết thì Nhưng mà trước đó cũng đâu có chắc chắn, chỉ là tin đồn thôi!
Cho dù là trên internet thì cũng làm cho người ta cảm thấy không chân thực!
Bây giờ lại bị người ta nhìn thấy ngoài đời!
Vậy thì không ổn rồi!
Nhưng mà Tư Hải Minh không nghĩ tới hậu quả khi bị người ta phát hiện, vẫn rất bình tĩnh!
Đào Anh Thy núp ở trong góc nghịch điện thoại…
“Cất đi”
“.* Đào Anh Thy dời mắt khỏi điện thoại, khó hiểu nhìn anh! Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh, cô biết điều cất điện thoại vào.
Người này cũng quá bá đạo! Nghịch điện thoại cũng không được!
“Sao tự nhiên anh lại tới đài truyền hình?”
Đào Anh Thy hỏi “Kiểm tra”
*..” Đào Anh Thy. Bận như vậy mà còn phải trông chừng tôi không nghị, vất vả cho ngài rồi, ngài Hải Minh!
Cứ cái kiểu như này thì cho dù tôi có một đôi cánh vô hình cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của ngài được đâu!
*Đi đón con nữa”
Nghe Tư Hải Minh nói như thế, nét vui vẻ trong lóe lên trong mắt Đào Anh Thy, chắc chắn sáu đứa nhỏ cũng rất vui!
Tư Hải Minh thấy Đào Anh Thy thay đổi cảm xúc, anh cũng đổi theo!
Bầu không khí đột ngột thay đổi, Đào Anh.
Thy khó hiểu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Tư Hải Minh.
Bắt đầu nghỉ ngờ mình, tôi đã làm cái gì?
“Tới đây”
Đào Anh Thy lề mà lề mề xê nhích tới, Tư Hải Minh chê chậm, vòng tay ôm lấy eo của cô, ôm vào trong ngực!
Đào Anh Thy bị đụng vào lồng ngực rắn chắc của Tư Hải Minh, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cưỡng hôn.
Nụ hôn mang tính trừng phạt!
“Ưm..” Đào Anh Thy không hiểu chuyện gì, sau đó cô bị hôn đến đầu óc mơ mơ màng màng, sau đó cảm nhận được sự thay đổi của Tư Hải Minh, chút lý trí còn sót lại của cô phản kháng một cách mạnh mẽ: “Đừng…”
“Đêm nay có việc giao cho em” Tư Hải Minh kiềm chế nói.
Lần đầu tiên Đào Anh Thy nghe Tư Hải Minh nói có việc muốn dặn dò cô!
Có cảm giác như chuyện này rất quan trọng?
Nhưng lại nghĩ không ra là chuyện gì!
Chuyện công? Chuyện riêng? Đổ mồ hôi, giữa cô và Tư Hải Minh thì có chuyện công gì chứ..
Ăn cơm tối, Đào Anh Thy đang chơi với sáu đứa nhỏ trong khu trò chơi.
Quản gia Bào Điển đi tới: “Cô Đào, ngài Hải Minh gọi cô đến phòng làm việc!”
*Phòng làm việc?” Đào Anh Thy sững sờ.
“Đúng thế. Tôi sẽ trông chừng bọn nhỏ, cô cứ yên tâm qua đó đi!”
Sao Đào Anh Thy lại không yên tâm, trông chừng mấy đứa nhỏ, không ai sánh được với quản gia Bào Điển!
Cô chỉ đang phỏng đoán tâm tư của Tư Hải Minh.
Tại sao phải đến phòng làm việc?
Thế là, cô nhớ lại lời Tư Hải Minh nói khi ở trên xe, có chuyện muốn dặn dò cô!
Vừa đi vào phòng làm việc, thấy Tư Hải Minh lấy một tờ giấy, một cây bút ra, nằm tay.
Đào Anh Thy, kéo cô qua, để cô ngồi vào chỗ của Tư Hải Minh Lúc này, Đào Anh Thy có cảm giác hồi hộp như đang ngồi trên long ỷ! Mà ác ma Tư đứng ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm!
“Nhìn rồi tập đi, xem có thể viết hay không? Một giọng nói trầm thấp vang lên Đào Anh Thy hoàn hồn, nhìn thấy một kiểu chữ nghệ thuật được phóng to trong máy vi tính trước mặt “Đây là… chữ Thy?” Đào Anh Thy không hiểu: “Tập viết chữ này?”
“Ừm”
Đào Anh Thy nghĩ, tại sao phải viết kiểu chữ nghệ thuật của chữ “Thy”? Chẳng lẽ Tư Hải Minh chuẩn bị bồi dưỡng cô thành ngôi sao quốc tế? Khi ký tên thì có thể ký lưu loát hơn?
Đương nhiên là không thể nào!
Đừng nói tới cái dòng họ thiếu tế bào nghệ thuật này, chỉ riêng người đàn ông có tính chiếm hữu đáng sợ như Tư Hải Minh thôi, anh sẽ để cho cô đi nước ngoài sao chứ?
Vậy rốt cuộc chuyện này là sao?
“Tại sao phải viết cái này?” Đào Anh Thy không nhịn được hỏi.