“Được, tôi đồng ý”
Võ Ái Nhi ngồi bật dậy: “Cô nói rồi đó!”
Đào Anh Thy gật gật đầu: “Đúng”
“Vậy thì tốt, chỉ cần cô giải quyết chuyện này, về sau cô có chuyện gì, tôi cũng có thể giúp cô!
Đương nhiên, tôi không thích thiếu nợ người khác!” Võ Ái Nhi đứng dậy: “Tôi chờ tin tức tốt của cô!” Nói xong cũng muốn đi.
“Chờ một chút!”
“Còn có việc?”
“Ngày kỷ niệm kết hôn!” Đào Anh Thy nhíu mày, đạt được mục đích thì muốn chạy?
“A, tôi quên mất, ngày kỷ niệm kết hôn đó vốn là muốn hãm hại cô, nhưng mà người giật dây là Tư Viên Hằng.”
Cơ thể Đào Anh Thy hơi lung lay.
Không thể tin được chuyện này sẽ có liên quan tới Tư Viễn Hằng!
Anh ta muôn làm gì?
“Là kế hoạch gì? Bỏ thuốc tôi? Sau đó… đưa tới trên giường của Tư Viễn Hằng?”
Võ Ái Nhi đầy vẻ khinh bỉ: “Cố muốn lên giường của đàn ông như vậy?”
“… Không phải chuyện này?” Không trách cô nghĩ như vậy? Không phải cô ta từng rất thích dùng cách này sao?
“Đừng nói là bỏ thuốc, chỉ nói là cô nhất định phải xuất hiện trên buổi tiệc, về sau vì sao lại hủy bỏ kế hoạch thì tôi cũng không biết rõ lắm” Võ Ái Nhi nói.
“Chuyện này cô nói với Tư Hải Minh rồi sao?”
“Không có” Võ Ái Nhi kịp phản ứng: “Nếu cô không giải quyết được chuyện Đào Sơ Tâm thì tôi sẽ nói với anh Hải Minh”
Nói xong quay người kiêu ngạo mà đi.
“..” Đào Anh Thy muốn mắng người.
Đến hợp tác nhưng cuối cùng vẫn không quên uy hiếp một cái!
Chỉ là, tại sao Tư Viễn Hằng muốn hợp tác với loại người như Đào Sơ Tâm? Vì sao? Cũng chỉ vì muốn tính toán cô hay sao?
Cho nên bỏ thuốc trên bữa tiệc kỷ niệm ngày kết hôn không thành công thì mới có bữa tiệc nhà đầu tư?
Bây giờ cô đã biết rõ, lúc ấy ngày kỷ niệm kết hôn chỉ là ngụy trang mà thôi, kết quả vẫn cử hành, mục đích chính là muốn cho cô không nghi ngời Đúng vậy, lúc ấy cô đã cảm thấy là mình đa nghi!
Đào Sơ Tâm và Võ Ái Nhi không thể nào có tâm tư kín đáo như vậy, chỉ có thể là Tư Viễn Hằng.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, Tư Viễn Hằng hiểu rõ cô.
Một khi có ngờ vực vô căn cứ thì sẽ có phòng bị, sẽ không để cho bọn họ đạt được mục đích!
Võ Ái Nhi nói “không nói bỏ thuốc”, Đào Anh Thy không có nghi ngờ, có vẻ như trong lòng của cô còn đang tin tưởng Tư Viên Hằng sẽ không làm ra mấy chuyện tổn thương cô như vậy!
Nhưng tại sao anh ta muốn hợp tác với Đào Sơ Tâm chứ?
Vì sao lại gạt cô đến buổi tiệc?
Tư Viễn Hằng vẫn luôn không có hành động gì, cứ nghĩ là sẽ không làm chuyện gì khác người, nhất là liên quan tới cô.
Mà bây giờ lại để cho cô biết được chuyện như vậy!
Tư Viễn Hằng, rốt cuộc anh muốn làm gì…
Trên buổi tiệc nhà đầu tư, kế hoạch đó không có quan hệ gì với Tư Viễn Hằng, hoàn toàn là kế hoạch của hai người Đào Sơ Tâm và Võ Ái Nhi.
Đào Anh Thy ngồi ở đó, một tay chống hàm dưới, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt.
Đào Sơ Tâm dám tính toán trên đầu cô, cô giáng lại cho cô ta một đòn đánh trả thật mạnh không được sao?
Cô cũng là người bị hại không phải sao?
Có vẻ như là Đào Sơ Tâm quên cô rồi?
Bảy giờ tối, Đào Anh Thy mới rời khỏi đài truyền hình, trực tiếp trở về biệt thự.
Không nhìn thấy những người khác, Đào Anh Thy ngồi xuống ghế sa lon ở phòng khách.
Người giúp việc rót cho cô một ly nước.
“Đi gọi Đào Sơ Tâm tới cho tôi.” Đào Anh Thy nói.
Người giúp việc sửng sốt một chút: “Vâng.”
Đào Hải Trạch từ trên lầu đi xuống, lúc trong phòng thì ông ta đã nhìn thấy xe trở về.
“An Thy trở về rồi? Đã ăn cơm chưa?” Đào Hải Trạch quan tâm hỏi, ngồi xuống ghế sa lon đối diện: “Công việc này của con quá vất vả, ở nhà làm bà Tư không tốt sao?”
Lúc này Đào Sơ Tâm từ trên lầu đi xuống: “Nếu có thể làm mợ Tư thì sao còn phải chịu cực khổ trong đài truyền hình như vậy chứ?”
Đào Anh Thy không nóng không vội thả ly nước trong tay xuống, nhìn Đào Sơ Tâm ngồi xuống ghế sa lon, nói: “Dù sao cũng tốt hơn người nào đó ngay cả cửa lớn của biệt thự Minh Uyển cũng không vào được đó? Tôi nghĩ, bây giờ trên mạng chỗ nào cũng có hình ảnh ướt át của cô, đừng nói Biệt thự Minh Uyển, ngay cả mấy nhà giàu thường thường khác cô cũng không vào được! Có ai muốn con mình cưới một chiếc giày rách? Coi như bây giờ trên mạng bị cô dùng tiền dọn dẹp sạch sẽ, trong âm thầm cũng chắc hẳn là sẽ có không ít đàn ông lưu trữ lại hình ảnh phấn khích không che của cô nhỉ?”