Lần đầu tiên Đào Anh Thy có suy nghĩ không nghe máy và cô thật sự đã làm như vậy, ném điện thoại sang một bên, cầm gối dựa ôm vào lòng, mở tivi nhìn chằm chằm chương trình được mở ngẫu nhiên.
Tiếng chuông điện thoại bên cạnh không ngừng truyền vào tai, Đào Anh Thy không có tâm trạng xem TV!
Sau khi reo một lúc thì không reo nữa.
Đào Anh Thy mới cầm điện thoại lên, ấn mở cuộc gọi nhỡ, trừng mắt nhìn dãy số.
Bất kể thế nào, anh cũng không nên quá gân gũi với Đào Sơ Tâm, cô tuyệt đối không để sáu đứa nhỏ tiếp xúc với loại người này!
Không được dạy hư con của cô!
Cho dù Tư Hải Minh không có ý với Đào Sơ Tâm cũng nên nói với cô, không phải sao?
Bây giờ Đào Hải Trạch vẫn đang nói chuyện với Đào Sơ Tâm.
Đào Sơ Tâm nói: “Ba không hề nghi ngờ Đào Anh Thy đang chơi ba sao? Đến bây giờ vẫn không cho chúng ta chút lợi lộc của mảnh đất ở khu Tây Nam. Con rất tò mò, vì sao ba chắc chắn Đào Anh Thy sẽ giúp ba lấy mảnh đất đó? Bởi vì cô ta là con gái của ba hả? Người khác không biết, chẳng lẽ con không biết à? Đào Anh Thy bị ba vứt bỏ, cô ta không hận ba, mà còn giúp ba sao?” Đào Hải Trạch vừa định nói thì điện thoại reo.
Ông ta nhìn điện thoại, là số lạ.
Người làm ăn, số lạ cũng nghe: “Tôi là Đào Hải Trạch, xin hỏi là ai vậy?”
“Đào Anh Thy ở đâu?” Giọng nói lạnh lùng truyền đến, dọa Đào Hải Trạch chết sững tại chỗ.
Lúc kịp phản ứng là giọng nói của ai, ông ta vội vàng cung kính đứng lên, giống như Tư Hải Minh đang đứng ở trước mặt: “Cậu Hải Minh!”
Đào Sơ Tâm chuẩn bị uống trà thì dừng lại, nhìn Đào Hải Trạch, vẻ mặt vừa hận vừa không cam lòng.
“Đào Anh Thy vừa vê phòng rồi!”
Đào Hải Trạch nói: “Cậu Hải Minh có gì cần tôi giúp không?”
“Tức giận không nhận điện thoại, bảo cô ấy trả lời điện thoại cho tôi.”
“Được!” Đào Hải Trạch đáp lại, bên kia lập tức cúp máy.
Đào Sơ Tâm thấy Đào Hải Trạch sững sờ, hỏi: “Sao Tư Hải Minh lại gọi điện cho ba? Có chuyện quan trọng sao?”
Đào Hải Trạch lấy lại tinh thần, nói: “Đào Anh Thy dám không nghe điện thoại của Tư Hải Minh!”
“Sao cô ta dám không nghe? Đang tắm không nghe thấy mà thôi” Đào Sơ Tâm nói.
Đào Hải Trạch không nói gì, không dám thờ ơ sự dặn dò của Tư Hải Minh, vội vàng lên tâng, gõ cửa: “Đào Anh Thy, con ở đó không?”
Một lúc sau, cửa mở ra, Đào Anh Thy vẫn mặc quần áo lúc trở về, chưa thay quần áo cũng chưa tắm rửa.
Đào Anh Thy mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
“Con không nghe điện thoại của Tư Hải Minh?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Không thích nghe, có vấn đề gì sao?”
Đào Hải Trạch nghĩ, thật sự không nghe máy sao! Dám không nghe điện thoại của Tư Hải Minh sợ là không có mấy ai ?
Không, khẳng định là không có ai không dám nhận, dù sao có thể được Tư Hải Minh chủ động gọi điện giống như trúng giải thưởng lớn!
“Vừa rồi Tư Hải Minh gọi điện cho ba, bảo con trả lời điện thoại cho cậu ta”
Đào Anh Thy kinh ngạc: “Anh ta gọi điện cho ba?”
“Đúng vậy đó! Nếu không làm sao ba biết con không nghe điện thoại của cậu ta? Con thật là tùy hứng, vì sao không nghe điện thoại?
Không chừng có chuyện gì tốt tìm con đấy!” Đào Hải Trạch sốt ruột hơn cả Đào Anh Thy.
“Có thể có chuyện gì tốt?” Đào Anh Thy đóng cửa “rầm” một cái, rất nóng nảy.
Đào Hải Trạch cách cánh cửa nói: “Nhớ trả lời điện thoại! Đào Anh Thy, con nghe chưa?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, Đào Hải Trạch quay người đi xuống tầng, đi đến trước mặt Đào Sơ Tâm: “Thật sự là cố ý không nghe, có ai như nó không? Còn nổi giận nữa.
Đào Sơ Tâm không nói gì, mặt như pho tượng, cô ta có thể đoán ra vì sao Đào Anh Thy tức giận, chắc chắn là vì những bức hình cô ta gửi.
Cô ta vừa sung sướng vì mình đã gây xích mích thành công lại vừa đố ky vì Đào Anh Thy dám tùy ý nổi giận với Tư Hải Minh, thậm chí tùy hứng không đếm xỉa tới cuộc gọi đến của Tư Hải Minh.