“Cái gì mà sao?” Đào Anh Thy không muốn suy nghĩ lời nói của ông ta.
“Chính là…” Đào Hải Trạch khựng lại, bởi vì ông ta thấy vết đỏ lộ trên cổ Đào Anh Thy. Chỉ cần nhìn thoáng qua, ông ta đã biết đó là thứ gì, hơn nữa Đào Anh Thy vừa rời khỏi phòng riêng của Tư Hải Minh…
“Cái gì?” Đào Anh Thy không kiên nhẫn nhìn ông ta.
“Sao Tư Hải Minh không nói là muốn gặp ba?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Ông không thấy tôi cầm rượu đi ra sao?”
“Đúng rồi, sao con lại cầm rượu ra ngoài?” Đào Hải Trạch khó hiểu.
“Anh ấy không chạm vào một ngụm, chắc là vì rượu này rẻ tiền. Lúc tôi vào phòng, hình như anh ấy đang uống chai rượu được gửi ở quán bar”
Đào Hải Trạch đen mặt, cố gắng kìm nén cảm xúc.
“Tôi biết, chắc chắn ông đang nghĩ có tôi ở đây, Tư Hải Minh không nên kén cá chọn canh, nên nể mặt ông. Chẳng qua tôi xin nói cho ông biết, Tư Hải Minh dung túng tôi hay không đều tùy tâm trạng của anh ấy, đừng tưởng rằng chúng ta muốn làm gì cũng được.”
Đào Anh Thy nói, thấy Đào Hải Trạch cau mày, cô nói thêm: “Ông cũng đừng nản chí, vẫn còn hy vọng, lúc nãy tâm trạng anh ấy cũng không tồi.”
“Cậu ta có tiết lộ chút gì không?” Đào Hải Trạch lập tức hăng hái.
“Anh ấy nói sẽ không khiến tôi thất vọng, vậy thì chắc là sẽ cho ông khu Tây Nam. Nghe giọng anh ấy thì có vẻ sẽ không lâu lắm.”
“Vậy thì tốt quá! Anh Anh, quả nhiên con không làm ba thất vọng.”
Đào Anh Thy đưa chai rượu cho ông ta: “Lần sau ông muốn tặng rượu thì mua loại xịn hơn đi, tôi sẽ tặng giúp ông”
“Được, bảo đảm không thành vấn đề.”
Đào Anh Thy không lên tiếng, đi về phòng riêng. Đến gần cửa, cô dụng vào một người, mùi nước hoa xộc vào mũi…
“A..” Đào Anh Thy ôm cánh tay đau đớn, bất mãn nhìn người vừa đụng vào mình, chính là Cố Mạnh. Đào Anh Thy tức giận mắng: “Anh mù hả? Không thấy tôi à?”
Cố Mạnh nhìn cô: “Tôi đụng vào cô?”
“Chẳng lẽ là tôi cố ý đụng vào anh?” Đào Anh Thy tức giận. Đào Hải Trạch lại gần, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Đụng trúng người khác, chẳng những không xin lỗi mà còn đúng lý hợp tình. Người này là ai?” Đào Anh Thy hùng hổ hỏi.
“Cậu ấy là nhân viên trong công ty chúng ta, làm việc ở tổng thành phố Tấn, lần này công ty con sắp khai trương nên ba điều động cậu ấy tới đây.” Đào Hải Trạch nói.
“Tôi còn tưởng lai lịch lớn lắm, chẳng qua chỉ là nhân viên quèn mà thôi, thế mà dám vô lễ với tôi, hay là anh cũng như người hầu trong biệt thự, chuẩn bị ra oai phủ đầu tôi?” Đào Anh Thy vẫn hùng hổ.
Đám Xa Huệ Anh trong phòng đều nhìn Đào Anh Thy ra vẻ uy phong, hoàn toàn không để mắt tới người khác.
Đào Hải Trạch còn lo Tư Hài Minh biết Đào Anh Thy bị bắt nạn, lỡ như anh ta nổi giận thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Ông ta vội tiến lên trấn an cô: “Chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, con cần gì phải nổi giận với cậu ấy.”
“Người hầu nhà ông lần trước đúng là nhân vật nhỏ, nhưng nhân vật nhỏ bị người khác sai sử thì cũng có thể áp đảo tôi, tôi không thể nuông chiều! Đương nhiên, chỉ cần anh nói xem ai sai sử anh thì tôi có thể tạm thời tha cho anh.” Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn Cố Mạnh.
Cố Mạnh không lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn cô, nhưng rồi giấu đi cảm xúc. Nếu gia đình Xa Huệ Anh không dễ chọc thì cô gái này lại càng không dễ chọc.
Trước khi cô con gái này của Đào Hài Trạch xuất hiện, anh đã nghe nói rất nhiều. Anh còn tưởng cô sẽ khác người nhà họ Xa, xem ra cũng chẳng có gì khác nhau, đều thô lỗ như nhau.
“Cô nghĩ nhiều quá, không có ai sai khiến tôi.” Cổ Mạnh bình tĩnh giải thích.