Cô bé cầm một chiếc túi trong suốt đựng những viên bi thủy tinh, chiết xạ ánh sáng xinh đẹp dưới ánh nắng, có đến mấy chục viên.
“Đây là cái gì?” Đào Anh Thy hỏi.
Trông không giống thủy tinh, không phải pha lê…
“Kim cương! Ba nói đây là kim cương!” Bảo Hân vui vẻ đáp.
Đào Anh Thy sững sờ. Cô cũng nghĩ có phải là kim cương không, nhưng lại cảm thấy hơi thái quá, không ngờ lại chính là kim cương.
Một viên kim cương lớn chừng này đã đủ đắt đỏ, bây giờ Bảo Hân lại cầm một chiếc túi đựng mấy chục viên! Tư Hải Minh không coi tiền là tiên, hay là quá cưng chiều con cái?
Nhưng nhìn vẻ mặt của Bảo Hân thì cô bé không biết kim cương là gì, còn tưởng là tảng đá có thể tùy tiện ném trên mặt đất.
“Mẹ, kim cương là gì? Ba nói nó là đá đào trong núi” Bảo Hân nói.
Đào Anh Thy cười gượng: “Ừ, là đá…”
Đôi mắt Bảo Hân sáng ngời nhìn chằm chăm kim cương. Đào Anh Thy bỗng có linh cảm chẳng lành, không khỏi hỏi thêm: “Bảo Hân, con mang kim cương đến trường làm gì?”
“Con muốn tặng cho bạn nam!” Đào Anh Thy hết hồn. Cái gì? Trẻ con không biết giá trị của kim cương nên chỉ nghe thoáng qua chứ không có khái niệm gì, nhưng lấy nó đi tặng thì bao nhiêu cho đủ?
Cô vội can ngăn: “Bảo Hân, không thể tùy tiện tặng kim cương!” Cho dù đó không phải là đồ của cô, tặng cho người khác cô cũng đau lòng.
Bảo Hân buồn bã: “Mẹ, tại sao không thể tặng? Các bạn đều rất thích con, con cũng thích các bạn!” Đào Anh Thy bóp trán. Lúc trước tặng phiếu bé ngoan, cô không cảm thấy có vấn đề gì. Bây giờ đến mức tặng kim cương luôn! Tư Hải Minh rũ mắt nhìn Bảo Hân, bế cô bé ngôi lên đùi: “Bạn nam nào? Con không được quá gần gũi với con trai.” Đào Anh Thy mím môi.
Quả nhiên Tư Hải Minh là người cường thế đến tận xương tủy.
Bảo Hân chớp mắt, ngây ngốc nhìn Tư Hải Minh, sau đó lấy một viên kim cương trong túi: “Ba, tặng ba!” Cô bé nhét một viên kim cương vào tay Tư Hải Minh.
“Sau này… Sau này con đều tặng ba! Vậy thì ba sẽ vui lên đúng không?” Bảo Hân hỏi.
Tư Hải Minh ngẩn ra. Không ngờ cô bé lại làm như vậy. Đào Anh Thy càng không ngờ, vội nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh.
“Ừ” Tư Hải Minh xoa đầu cô bé.
Bảo Hân vui vẻ, nhảy xuống đùi Tư Hải Minh, chạy đến trước mặt Đào Anh Thy, cũng lấy một viên kim cương cho cô: “Ba có kim cương, mẹ cũng có”
Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn viên kim cương sáng ngời trên tay, lại nhìn khuôn mặt chờ mong của Bảo Hân, trong lòng ấm áp.
Có phải lúc nấy Tư Hải Minh cũng cảm nhận được cảm giác này không? Từ khi cô có con, ngày nào cô cũng cảm nhận được sự ấm áp này, xoa dịu trái tim cô đơn của cô. Cho nên cô chưa bao giờ hối hận đã sinh ra chúng, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì đã sinh ra chúng.
Lúc trước mấy đứa trẻ bị Tư Hải Minh mang đi, cô vô cùng sợ hãi hơi ấm duy nhất của mình tước đoạt.
Nhưng khi đó, bên cạnh cô còn có dì Hà, không đến mức khiến cô bàng hoàng bất lực, mới làm cô bình tĩnh đối mặt với Tư Hải Minh, cố gắng lôi kéo quan hệ với sáu đứa bé.
Bây giờ cô ở bên sáu đứa bé, nhưng vẫn không quên được sự quan tâm và ấm áp mà dì Hà mang lại.
Dì Hà bị Đào Hải Trạch hại chết, cô trở thành hung thủ gián tiếp. Nếu không phải do cô, do sáu đứa bé thì dì Hà sẽ không phải chết.
Bà ấy bị Đào Hải Trạch làm nhục, chết trong oan ức. Bà ấy sống trong đau khổ như vậy, nếu không trả thù cho bà ấy thì Đào Anh Thy sẽ không thể sống yên một đời! Xe chạy đến trường học, hiệu trưởng và các giáo viên trong trường mầm non cung kính nghênh đón. Sáu đứa bé đi theo giáo viên, còn không quên phất tay chào Lâm Tử Ngọc và Đào Anh Thy: “Ba mẹ, bọn con đi học đây!”