Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 472: Bọn con sẽ ngoan ngoãn




“Không được cãi nhau, biết chưa? Các con không chỉ là người nhà mà còn là bạn thân, cãi nhau là xấu. Thế này, mẹ chơi bóng với các con trước, sau đó lại chơi trốn tìm, được không?” Đào Anh Thy thỏa mãn cả hai đứa.

“Vâng!” Sáu đứa trẻ đều tán đồng.

“Bảo Nam với Bảo Hân còn cãi nhau không?” Đào Anh Thy hỏi.

“Mẹ, không cãi nữa!” Bảo Hân đồng ý.

Bảo Nam tiến lên nắm tay Bảo Hân: “Chúng… chúng ta không cãi!” Đào Anh Thy cười: “Đi chơi bóng thôi”

Cô đứng dậy, đá trái bóng ra xa, sáu đứa trẻ lập tức vắt chân đuổi theo, trông rất đáng yêu. Đào Anh Thy thầm nghĩ, nếu cô sinh thêm mấy cái thì thành một đội bóng luôn rôi, vừa lúc cô làm trọng tài. Với khả năng sinh sản của Tư Hải Minh, cô không hề nghi ngờ điều này.

Đào Anh Thy bản năng xoay người nhìn ra sau, không khỏi sửng sốt. Một bóng người đứng trên ban công, cho dù cách rất xa, Không thể thấy rõ sắc mặt, cô cũng biết đó là al.

Tư Hải Minh đang nhìn sang bên này. Cách xa như vậy mà vẫn không thể làm giảm khí thế trên người anh ta. Không biết anh ta đã đứng đó từ khi nào, cảm xúc ra sao.

Từ bầu không khí đáng sợ trên xe, cô biết mình đã chọc giận anh ta.

Ngay từ đầu cô đã biết rõ kết cục này, thậm chí còn hơn thế. Đào Anh Thy không ngờ mình lại cho Tư Hải Minh biết sớm đến thể. Nhưng cô chỉ có thể dũng cảm đối mặt…

“Mẹ, đá bóng!” Bảo Nam túm ống quân Đào Anh Thy lắc lư. Đào Anh Thy hoàn hồn: “Ừ, đi đá bóng” Cô đi vê phía trước, Bảo Nam vẫn túm chặt ống quân của cô.

Đào Anh Thy bó tay, đây là sợ cô không chơi sao? Bảo Long nhìn bóng, chuẩn bị đá, kết quả là đá hụt, bị ngã lăn quay ra sau. Đào Anh Thy cạn lời.

Buổi tối, Đào Anh Thy trốn trong phòng sáu đứa trẻ không chịu ra.

Trở vê mà không thấy Tư Hải Minh, không biết anh ta đã đi đâu. Nhưng toàn bộ biệt thự Minh Uyển đều đắm chìm trong áp suất thấp, chỉ có được… Cô đang định nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tư Hải Minh bước vào phòng, mang theo khí thế áp bách.

Bảo Hân lập tức chạy qua ôm chân Tư Hải Minh: “Ba, ba tới ngủ chung với bọn con hả?” Tư Hải Minh bế Bảo Hân lên: “Hôm nay các con tự ngủ, được không?” Đào Anh Thy bỗng run lên, trong lòng có linh cảm chẳng lành.

“Ba không ngủ với bọn con, mẹ được… Cô đang định nói gì đó thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tư Hải Minh bước vào phòng, mang theo khí thế áp bách.

Bảo Hân lập tức chạy qua ôm chân Tư Hải Minh: “Ba, ba tới ngủ chung với bọn con hả?” Tư Hải Minh bế Bảo Hân lên: “Hôm nay các con tự ngủ, được không?”

Đào Anh Thy bỗng run lên, trong lòng có linh cảm chẳng lành.

“Ba không ngủ với bọn con, mẹ cũng không ngủ với bọn con sao?” Bảo Hân hỏi.

“Ừ” Tư Hải Minh đưa mắt nhìn Đào Anh Thy. Đào Anh Thy không dám đối diện với anh ta. Cô rất muốn phản bác lời anh ta, nhưng cuối cùng không nói ra…

Đào Anh Thy đứng dậy: “Con ngoan ngoãn, ba với mẹ có việc phải làm, tự ngủ trước nhé, được không?” “Con biết! Ba với mẹ muốn tắm chung! Rồi mới ngủ chung với bọn con!” Đôi mắt Bảo Hân tỏa sáng.

Đào Anh Thy xấu hổ: “Không phải. Ngủ đi” Sáu đứa trẻ hơi buồn bã, không được ngủ chung với ba mẹ, phải tự ngủ…

Tư Hải Minh đặt Bảo Hân lên giường. Sáu đứa nhỏ bày ra vẻ mặt vô tội, đôi mắt ầng ậng nước, còn cậy mạnh nói: “Ba mẹ, bọn con sẽ ngoan ngoãn””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.