Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 453: Nghĩa địa “Ở thành phố Tân”




Nói xong, Đào Anh Thy phát hiện ánh mắt chột dạ của Đào Hải Trạch.

“Con từng đến thành phố Tân hả? Con đến đó làm gì?” Đào Anh Thy lại nhìn về phía Đào Hải Trạch.

Ông ta bắt đầu đẩy gọng kính để che giấu sự khẩn trương: “Bà hỏi nhiêu thế làm gì? Anh Anh sẽ bất an. Chúng ta chỉ ăn cơm bình thường thôi”

“Tại sao lại bất an? Tôi chỉ hỏi chút tình hình thôi. Đào Anh Thy, con còn chưa nói, con gặp ba con ở thành phố Tân như thế nào?”

“Tôi đi du lịch” Đào Anh Thy nói: “Trùng hợp gặp.

Đào Hải Trạch thở phào nhẹ nhõm, may mà Đào Anh Thy chữa nói.

“Ông thật là, gặp mặt sao không dẫn con bé tới nhà mình ăn bữa cơm?” Xa Huệ Anh trách cứ Đào Hải Trạch.

“Lúc đó con bé bận chăm con nên không tiện, hơn nữa nó cũng sợ phiên toái nên chỉ liên lạc qua điện thoại.” Đào Hải Trạch nói: “Sau này tôi đến thủ đô làm ăn, liền thường xuyên ăn cơm với Anh Anh”

Sau bữa cơm, Xa Huệ Anh rời đi trước. Đào Hải Trạch nói: “Để ba đưa con đến đài truyên hình.”

Đào Anh Thy nhìn dòng xe cộ nơi xa: “Con gái ông lớn tuổi hơn tôi, con trai ông cũng lớn tuổi hơn tôi, tôi không biết khi nào ông có đứa con lớn như thế”

“Thực ra bọn nó không phải là con ruột của ba” Đào Anh Thy không khỏi nhìn ông ta.

“Vợ ba từng ly hôn, dẫn theo hai đứa con. Ba yêu bà ấy nên cũng coi con bà ấy như con mình.

Suy cho cùng, con mới là cốt nhục duy nhất của ba” Đào Anh Thy rất phản cảm lời nói của ông ta, rất muốn hỏi ông đối xử với cốt nhục duy nhất của mình như thế à? Nhưng cô biết hỏi cũng vô ích, cho nên cô không nói gì.

“Tôi biết bữa cơm hôm nay là để làm gì” Đào Anh Thy mặt lạnh như tiên: “Không ngờ ông còn có tình nhân khác. Tôi còn tưởng ông lại ly hôn lân hai” Đào Hải Trạch cười gượng: “Đều là gặp dịp thì chơi, không phải thật sự ”

“Tôi nghĩ để tránh phức tạp, ông đừng qua lại với người phụ nữ đó thì tốt hơn.” Đào Anh Thy nói: “Chẳng có ích lợi gì cho sự nghiệp của ông đâu”

“Con yên tâm, chỉ cần cho cô ta chút tiên là được.”

“Chuyện cổ phần sao rồi?” “Ba phải về thương lượng một chút” “Vậy thì thương lượng xong rồi hằng đến tìm tôi. Tôi có thể bảo đảm Tư Hải Minh sẽ thấy được sự chân thành của ông, tôi cũng dễ nhắc đến khu Tây Nam hơn” Đào Anh Thy bày kế cho ông ta.

“Đi thôi, ba chở con tới đài truyền hình, trên đường nói cũng được.” Nhìn chiếc xe trước mắt, Đào Anh Thy không từ chối mà mở cửa lên xe.

Trên đường đi, Đào Anh Thy rất im lặng, nhìn ngoài cửa sổ không biết nghĩ gì. Đào Hải Trạch đẩy kính mắt, hỏi: “Khi nào ba ăn bữa cơm với Tư Hải Minh?”

“Ông sốt ruột cái gì? Chỉ cần cho tôi cổ phần thì sớm muộn gì chẳng gặp nhau? Ông yên tâm, tôi sẽ không thật sự lấy cổ phần đâu, ông viết hợp đồng đặt ra thời gian chuyển nhượng là được”

Đào Anh Thy thản nhiên nói: “Tôi còn chướng mắt chút cổ phần của ông” “Bất cứ sản nghiệp nào của Tư Hải Minh cũng khiến người khác thèm thuồng”

Đào Hải Trạch nói: “Cho dù là bản lĩnh sinh con cũng đáng ngưỡng mộ” Đào Anh Thy không quan tâm ông ta.

Đến giờ tan tầm, cô mua một bó hoa đến nghĩa địa thăm dì Hà. Hoa lần trước đã héo úa, vừa vặn thay hoa mới. Nhìn gương mặt thân thiết của người trên tấm bia, vành mắt cô nóng lên, nước mắt tràn mi.

“Dì yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho dì” Đào Anh Thy rời khỏi nghĩa địa, bắt taxi về nhà. Cô biết rõ yêu cầu của mình dành cho Đào Hải Trạch cuối cùng sẽ được thực hiện. Mặc dù Xa Huệ Anh không muốn cổ phần rơi vào tay người ngoài, nhưng bà ta biết suy tính thiệt hơn, thả mồi bắt bóng là hành động ngu xuẩn nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.