“Mẹ ơi!” Đào Anh Thy vẫn còn đang ngây người ra thì mấy đứa nhóc đã chạy ập tới, mấy đứa ôm chặt lấy chân cô không buông.
Cô thấy mấy đứa nhóc thì mỉm cười xoa đầu chúng: “Đã muộn như vậy rồi mà các con vẫn chơi ở bên ngoài sao?” “Mẹ đi đâu vậy? Con ngủ dậy không thấy mẹ đâu” Bảo Nam nói.
“Đúng rồi…” Bảo My nói.
“Mẹ đi ra ngoài làm chút việc, làm xong không phải lại quay về với mấy đứa rồi sao?” Đào Anh Thy ngẩng đầu lên nhìn dì Hà.
Muộn như vậy còn tới biệt thự Minh Uyển thì cô không thể nghĩ đến chuyện về nữa.
Trong phòng, Đào Anh Thy và dì Hà tắm cho mấy đứa nhỏ rồi bế từng đứa một lên giường.
“Mama ngủ chung với bọn con sao?” Bảo Vỹ hỏi.
Năm đứa nhóc khác cũng hai mắt long lanh nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
Đào Anh Thy cười, cô đang định nói thì Tư Hải Minh đi vào, nói chuyện bằng một giọng điệu tuy không giận dữ nhưng rất uy nghiêm, khiến cả bầu không khí đều trở nên bất an.
“Lớn như vậy rồi, phải ngủ riêng chứ” “Không! Bọn con muốn ngủ chung với mẹ cơ.” Bảo Nam phản đối.
“Con biết rôi! Ba không muốn bọn con ngủ với mẹ vì ba còn muốn ngủ với mẹ hơn bọn con” Bảo Vỹ giận dỗi nói.
“.” Đào Anh Thy, Tư Hải Minh.
Dì Hà nhìn về chỗ khác, cả người thấy không thoải mái, trong đầu cứ nghĩ: Trẻ con không biết gì, trẻ con không biết gì…
Bảo Long đi đến ôm chặt lấy Đào Anh Thy: “Muốn ngủ cùng với mẹt” Bảo Hân tụt từ trên giường xuống, đi đến trước mặt Tư Hải Minh: “Ba, ba có thể ngủ chung với bọn con không?” Nghe thấy con bé hỏi như vậy, mấy đứa nhóc còn lại đều im lặng, hình như bọn chúng thấy rất hài lòng với đề nghị này.
Đào Anh Thy thì thấy không hài lòng, nhưng cô cũng không có cách nào đứng trước mặt bọn trẻ từ chối Tư Hải Minh nên im lặng luôn.
“Được, mấy đứa ngủ trước đi” Tư Hải Minh lướt qua mặt của Đào Anh Thy, nói xong thì quay người rời khỏi căn phòng.
Đào Anh Thy mím môi, vậy là tối nay tám người ngủ chung cùng nhau sao? Cô cho mấy đứa nhóc đi ngủ trước, cả sáu đứa đều rất ngoan, cô lên giường kể vài câu chuyện cho bọn chúng nghe là đứa nào đứa nấy lần lượt ngáp ngủ.
Cảnh tượng này thật sự rất đáng yêu.
“Mẹ ơi, sao ba vẫn còn chưa đến?” Bảo Long hỏi.
“Ba…” Bảo My nói.
“Chắc ba vẫn còn bận làm việc, một lát nữa rôi ba sẽ vào ngủ ngay” Đào Anh Thy nói.
Dù sao bọn nhóc vẫn còn nhỏ, không kiên trì được bao lâu, chẳng mấy chốc mà đã ngủ hết.
Cô thấy bọn nhóc đã ngủ thì cũng chuẩn bị ngủ.
Nhưng cô cũng không thấy Tư Hải Minh vào phòng.
Cô cũng không quan tâm lắm, có lẽ Tư Hải Minh ngủ một mình, không vào đây cũng tốt.
Nhưng cô đang mơ màng chuẩn bị ngủ thì cơ thể bỗng nhiên nhẹ bãng. Cô giật mình mở mắt ra thì thấy Tư Hải Minh đã đang bế mình lên.
“Anh…” Đào Anh Thy kinh ngạc.
“Để cho bọn trẻ tự ngủ” Tư Hải Minh nói rồi bế Đào Anh Thy ra khỏi phòng.
Quay người đi cô đã bị bế vào trong phòng của Tư Hải Minh. Tư Hải Minh đặt cô trên chiếc giường rộng rãi và mềm mại, nhưng anh không hề buông cô ra, cứ thế cúi xuống áp lên người cô.
Cả người Đào Anh Thy căng lên, cô cảnh giác nhìn Tư Hải Minh: “Không phải… anh lại muốn như đấy chứ?” “Cô nói xem?” Đào Anh Thy vô cùng rối loạn, cô bắt đầu giấy dụa: “Anh điên rồi sao? Anh buông tôi ra?” Tư Hải Minh chỉ cần dùng một tay cũng có thể ép cô vai cô xuống, khiến cô không thể động đậy được nữa.
“Tư Hải Minh, anh đừng như vậy, sáng mai tôi vẫn còn có cuộc họp ở công ty” “Cô còn động đậy nữa thì tôi cho cô ngày mai không xuống được khỏi giường đấy” Đôi mắt đen thẳm, nguy hiểm của Tư Hải Minh nhìn cô chằm chằm.
Tư Hải Minh uy hiếp như vậy làm cô không cử động được nữa, cô trừng mắt nhìn anh và không nói gì nữa.
Tư Hải Minh thấy cô nghe lời như thế thì hài lòng xoay người đi vào trong nhà tắm.
Cô nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, người cô hơi thả lỏng ra và cô chỉ dám nằm yên trên giường.
Nhưng tim cô đập rất nhanh, giống như sắp văng ra khỏi lồng ngực vậy.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô và Tư Hải Minh dây dưa với nhau nhưng lần nào cô cũng vô cùng sợ hãi Tư Hải Minh.