Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 304: Bị mị lực của em mê hoặc




Trong lòng cả ba đều nghĩ, con số đó liệu có nhiều quá rồi không? Bọn họ thật sự rất sợ đắc tội với vị quân vương quyền thế này, lúc người ở đó chuẩn bị nói năm trăm triệu thì nghe được Tư Hải Minh mở miệng…

“Ba tỷ.Tiền sẽ chuyển tới tài khoản của mấy người sớm thôi, trợ lý của tôi sẽ liên lạc cùng với các người sau.” Từ Hải Minh nói xong thì lập tức đứng lên, dường như anh lại nhớ tới chuyện gì đó nên dừng lại một chút: “Chuyện tôi mua lại trường học không cho phép lộ ra ngoài.”

“Vâng vâng vâng!”

Ba người đồng sáng lập kia cùng với hiệu trưởng cúi người đồng loạt đứng ở trước cửa phòng họp, đưa mắt nhìn Tư Hải Minh rời đi.Ba tỷ…Quá giàu rồi! Cúi thấp đầu hạ mắt nhìn xuống! Không hổ là người nắm quyền của tập đoàn Vương Tân.

Sau khi Tư Hải Minh ngồi trực thăng rời đi, Liêu Ninh còn ở cửa trường học lập tức gọi điện cho Đào Anh Thy.Lúc trước bà ta cũng gọi, nhưng mà vẫn không thể liên lạc được với Đào Anh Thy.Lần này gọi được, đổ chuông, nhưng lại không có người nghe.

Đào Anh Thy cùng với dì Hà đang ngồi ở nhà xếp quần áo, lúc xếp quân áo vào trong vali, điện thoại di động reo.Đào Anh Thy cũng không them nhìn tới.Mới vừa nhìn, thấy là Liêu Ninh gọi tới, cô cũng không muốn nghe.

Dì Hà nhìn Đào Anh Thy vẻ mặt không chút biến sắc, nói: “Du lịch thì dì ủng hộ, đi giải sầu một chút, ở bên ngoài phải chú ý chút”

“Được, con biết rồi” Đào Anh Thy không có nói rõ với dì ta rằng mình là cùng với Tư Viễn Hằng đi chơi.”Con không làm việc ở đài truyên hình nữa sao?” Dì Hà hỏi.

“Không làm nữa.” Chờ chút nữa cô sẽ gọi điện thoại tới đài truyên hình xin nghỉ việc.”Cũng tốt.Thủ đô lớn như vậy, tìm một công việc vẫn không quá khó.”

“Dì Hà, dì bây giờ cũng không cần phải gấp rút tìm việc giúp con.”

“Tại sao?” Dì Hà hỏi.”Bởi vì nói không chừng còn phải chăm sóc cho sáu đứa nhỏ nữa.” Đào Anh Thy nói.

Dì Hà không hiểu, hỏi: “Tụi trẻ còn có thế ở lại sao?”

“Con không thể chắc chắn, nhưng con sẽ cố gắng.Đào Anh Thy nói sự thật.

Đúng là không thể chắc chắn.Chỉ là cô sẽ không từ bỏ mà thôi…Nếu như cô đã muốn làm một chuyện, thì nhất định sẽ không từ bỏ, cho dù là có sứt đầu mẻ trán hay máu chảy đầm đìa…

Đêm đã khuya rôi nhưng Đào Anh Thy vẫn chưa ngủ, ngồi tựa trên cửa sổ, phía dưới là năm tầng lầu cao cao.Ngày mai sẽ đi nước ngoài rồi.Từ ngày hôm đó cô gọi điện cho Tư Hải Minh, anh không bắt máy, cũng không có gọi lại.Dù rằng có gọi thì Tư Hải Minh cũng sẽ không nhận.

Ngày hôm sau, Tư Viễn Hằng đúng lúc xuất hiện ở dưới lâu khu chung cư.Đào Anh Thy kéo vali đi xuống, lúc đến cửa cầu thang, mới vừa thu tay cầm vali chuẩn bị xách xuống, trên tay lại trống không, bị người khác xách qua.Cô ngấng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Tư Viễn Hằng trước mắt.Anh ta ung dung xách vali của cô xuống phía dưới, bỏ vào cốp xe.

Đào Anh Thy mới vừa ngồi vào ghế kế bên tay lái, liền có thứ gì đó đưa đến tay của cô.Là bữa sáng.Đào Anh Thy nhìn chiếc hộp được đóng gói quen thuộc liền sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tư Viễn Hằng.

“Em không phải sẽ thật cho rằng bữa sáng mỗi ngày đều là của Tân Diễm Minh mua chứ?”

Đào Anh Thy trước kia thật sự là cho rằng như thế, bây giờ lại hiểu ra rồi.

Cô khẽ bặm môi: “Em còn cho rằng mị lực của bản thân mình thật sự lớn đến vậy cơ.”

“Sao hả, anh tặng cho em chẳng lẽ không phải là bị mị lực của em mê hoặc hay sao?” Tư Viễn Hằng khoác một tay lên vô lăng, nghiêng người nhìn cô.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính xe khúc xạ lên trên mặt của anh ta, nhuộm lên một vầng sáng, đôi mắt của Đào Anh Thy đều thoáng lóe lên.Tư Viễn Hằng bị cô dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, nội tâm chợt dao động một hồi, lien áp mặt lại gần.Đào Anh Thy hô hấp hỗn loạn, tim đập loạn nhịp như đang làm loại hoạt động kịch liệt.

Tâm mắt hơi rũ xuống rơi vào trên môi của Tư Viễn Hằng, cô gần như sắp bị anh ta hôn tới, nhưng mà, ở khoảnh khắc khoảng cách kia chỉ còn một khe hở, Đào Anh Thy đúng lúc ngừng lại khao khát, quay mặt đi chỗ khác.Nụ hôn rơi vào khóe môi của cô.

Đào Anh Thy ngồi thẳng người, không nhìn tới ánh mắt hụt hẫng lúc này của Tư Viễn Hằng, nói:

“Đi thôi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.