Cuối cùng thì Võ Ái Nhi cũng lĩnh giáo được tỉnh lực của trẻ nhỏ, bọn chúng hoàn toàn sẽ không mệt chút nào cả.
Đợi tới lúc Đào Anh Thy tắm rửa xong rồi đi ra thì nhìn thấy người nằm ngủ trên tấm bọt biển.
Võ Ái Nhi ngủ chóng vó, sáu đứa nhóc thì nằm ngủ ngon lành ở bên cạnh cô ta.
Đào Anh Thy lấy điện thoại ra chụp lại cảnh của bọn họ, cô đi qua đó, dùng chân đá đá Võ Ái Nhi.
Võ Ái Nhi bị đá tính thì vừa định nổi giận, nhưng lúc nhìn thấy sáu đứa nhóc ở bên cạnh thì cô ta mới phản ứng lại đây là nơi nào, cô ta lập tức nhịn xuống.
Cô ta còn tưởng rằng là đang ở biệt thự của mình nữa đó.
"Cô không về sao?" Đào Anh Thy hỏi.
"Không về thì qua đêm ở đây à?"
Võ Ái Nhi tức giận mà bò dậy, cô ta xách lấy cái túi xách ở bên cạnh lên, nhắc nhở Đào Anh Thy: "Đừng quên chuyện cô đã đồng ý với tôi đó, tôi sẽ đợi cô đó."
Nói xong thì cô ta bèn nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Trở lại trên xe, Võ Ái Nhi nhìn cái váy trên người mình, thế mà còn có một bức tranh được vẽ lên.
Cô nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy kiếu tóc của mình giống như gà bới. Hôm nay còn mệt hơn cả quay phim nữa.
Minh trở nên chật vật như vậy, hy vọng Đào Anh Thy sẽ không làm cho cô ta thất vọng.
Nhưng mà, sau khi trở về, Võ Ái Nhi vẫn không đợi được điện thoại của Đào Anh Thy gọi tới.
Cô ta không thể không chủ động gọi điện thoại qua thúc giục Đào Anh Thy.
"Cô định chuẩn bị khi nào thì dẫn Tư Hải Minh tới quán bar vậy há?" Võ Ái Nhi không nhẫn nại mà hỏi.
"Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy nguy cơ của biện pháp này cũng quá lớn. Một khi bị Tư Hải Minh biết được chúng ta tính kể anh †a như vậy thì anh ta sẽ làm thịt chúng ta luôn đó."
"Cô có ý gì? Muốn nuốt lời sao chứ?"
"Hay là tôi nghĩ biện pháp khác đi”
"Không được, cứ cái này đi" Võ Ái Nhi thâm nghĩ muốn gạo nấu thành cơm với Tư Hải Minh.
"Vậy tự cô đi đi. Không liên quan gì tới tôi hết á”
"Đào Anh Thy, nếu mà cô không làm, vậy thì tôi sẽ nói chuyện về đứa nhỏ cho anh ta biết." Võ Ái Nhi uy hiếp cô.
"Cô có hiểu luật không đó?"
Võ Ái Nhi khó hiếu: "Cô hỏi cái này làm gì?"
"A tóm được nhược điểm của B, B dùng tiền đi hối lộ A, cô nói A cầm tiền có tội hay không? B hoàn toàn có thế tố cáo A tội tống tiên, đúng không?"
"Cô có ý gì hả?"
"Chuyện tôi có con quả thật là đã giấu Tư Hải Minh, nhưng cô cũng đã giấu Tư Hải Minh giống vậy rồi. Cô nói xem cô có thể gặp rủi ro hay không? A đúng rồi, đừng có cúp máy, tôi gửi cho cô một cái video cho cô xem” Đào Anh Thy gửi hết cho Võ Ái Nhi video và hình ánh mà cô đã quay cũng như chụp được.
Khi Võ Ái Nhi nhìn thấy tương tác của cô ta cùng với bọn nhỏ thì cả khuôn mặt đều trở nên tái nhợt, trong ảnh chụp còn có ảnh bọn họ ngủ cùng nhau, nhìn thế nào cũng thấy rất thân thiết.
"Đào Anh Thy, cô..." Võ Ái Nhi tức giận đến mức thiếu chút nữa là tắt thở, bây giờ cô ta mới hiếu được vì sao mà Đào Anh Thy lại để cho cô ta đi chăm sóc bọn nhỏ rồi.
"Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi”
"Cũng được đó. Dù sao thì nhiều nhất tôi chỉ không thế ở lại thành phố nữa thôi, nhưng còn kết cục của nhà họ Võ thì sao, cô nói xem. Có thể sẽ giống như nhà họ Từ hay không? Chắc là cô hiểu rõ lòng dạ độc ác của Tư Hải Minh hơn tôi chứ nhỉ?"
Võ Ái Nhi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chém Đào Anh Thy ngàn vạn nhát đao.
Thế nào cô ta cũng không nghĩ đến cô sẽ bị Đào Anh Thy bẫy một trận.
Trước tiên không nói tới Võ gia, với sự để ý của Võ Ái Nhi đối với Tư Hải Minh, cô ta cũng tuyệt đối không muốn đắc tội với Tư Hải Minh, làm cho anh lại càng không muốn gặp mình nữa.
"Chỉ cần cô đừng thúc tôi quá chặt thì tôi vẫn sẽ còn trợ giúp cô, cô nói xem?"
Võ Ái Nhi bị ép đến không có đường lui nữa, cô ta tựa hồ như nhìn thấy mội tia hy vọng: "Cô còn có thể giúp tôi?"
"Đương nhiên rồi, tôi đã nói rồi, tôi không có chút hứng thú gì với Tư Hải Minh cả, chỉ ước gì thoát khỏi anh ta sớm một chút mà thôi."
Đào Anh Thy cúp điện thoại, thảnh thơi uống nước.
Nếu như chuyện Võ Ái Nhi đã biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ là không thể thay đổi được nữa rồi, vậy thì không bắng khiến cho cô ta trở thành người cùng thuyền với mình vậy.
Giúp cô gạt Tư Hải Minh, tội này cũng không nhỏ đâu.
Không bao lâu sau, Võ Ái Nhi gửi một tin nhản đến: "Thật sự không thể lừa anh ấy đến quán bar rồi chuốc say anh ấy sao?”